Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 16 :
Ngày đăng: 12:18 30/04/20
Theo lý thì Nguyễn Hữu nên gọi Triệu Tôn là Hoàng Thập Cửu thúc. Nhưng từ nhỏ hắn ta đã là thư đồng của Triệu Tôn, nói chuyện tùy tiện đã quen nên quên mất chừng mực thân phận vãn bối. Trêu chọc xong, thấy Triệu Tôn vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, tiểu công gia Nguyễn Hữu thả cung xuống song cửa sổ, thoải mái đi qua, ngồi xuống cái ghế bên giường, quan sát Hạ Sơ Thất đã bị hắn ta đánh bất tỉnh. “ôi, đừng nói đây là biểu muội của ta nhé, trông thật là... xấu!” Triệu Tôn liếc hắn ta một cái, không nói gì.
Nguyễn Hữu cười ha ha, gõ ngón tay xuống mép giường, tự độc thoại một mình.
“Lông mày lá liễu, nhưng lại nhếch lên cao, không phải là người dễ dạy bảo.” “Mũi như huyền đảm*, chóp mũi nhọn nhưng không quá cao, tướng có phúc nhưng lại hay đố kỵ, chỉ e không chấp nhận chung chồng.” (*) Huyền đảm: Tướng mũi huyền đảm có đặc điểm là chóp mũi rất tròn đầy, hai cánh mũi nở và đầy đặn, sơn căn hơi hẹp trông giống như là treo một quả cật lợn. Chính vì vậy mà người xưa còn gọi tướng mũi này là mũi cật lợn. Đây là dạng tướng mũi có phú quý bẩm sinh. “Miệng nhỏ, dáng môi đẹp, nhưng không bóng lắm, không biết nếm thử cánh môi này thì thế nào nhỉ?”
“Các đường nét khuôn mặt không đặc sắc, nhưng tổng thể lại ưa nhìn... Cháu nhớ rồi, hôm đó nàng ấy ôm cháu, gọi biểu ca, biểu ca, giọng nói mềm mại, yêu kiều, nũng nịu, khiến lòng cháu thấy ngưa ngứa.”
Hắn ta bình phẩm từ đầu đến đuôi, lông mày Triệu Tôn cau lại, cuối cùng không nhịn được nữa. “Cút qua một bên đi!”.
Nguyễn Hữu nhìn hắn mà cười, “Thiên Lộc, đừng thấy biểu muội cháu gầy, da hơi đen mà nhầm. Nuôi người cũng như nuôi chim vậy, thúc cho nàng ăn ngon thì mới chơi đùa được. Nếu như thúc ghét bỏ thì cháu lấy muội ấy nhé? Biểu ca biểu muội, trời sinh một cặp mà.” Đôi mắt phong lưu phóng khoáng vừa đảo qua đảo lại là Triệu Tôn đã biết trong lòng hắn ta nghĩ gì.
“Đừng nghĩ linh tinh. Người này có ích với ta.”.
Nguyễn Hữu cong môi, cười tà, “Muốn dùng nàng ấy thế nào?”
Triệu Tồn hừ lạnh, không để ý đến ánh mắt hám sắc của hắn, chỉ lật Hạ Sơ Thất ra, nhanh chóng lấy những vật lạ trên người nàng xuống, cau mày nhìn một lúc rồi đưa cho Nguyên Hữu.
“Nhìn xem, đây là cái gì?” “Ý...” Nói đến chuyện nghiêm túc, Nguyễn Hữu liền bỏ dáng vẻ công tử ăn chơi, bày ra điệu bộ của Hựu tướng quân. Hắn ta lật đi lật lại hai đồ vật được chế tạo ra từ sắt, nhưng cũng không nhìn ra được nó là vật gì.
“Hình như là súng?”
Lông mày Triệu Tôn càng cau chặt hơn, “Đúng, rất giống.” Nguyễn Hữu nheo mắt, nghiêm túc ngắm nghía. Dù Kim Vệ quân của Đại Yến có súng lửa, pháo sắt, thuốc súng, pháo củ ấu”, nhưng cũng chẳng có cái nào giống cái này. (*) Pháo củ ấu, trong pháo có chất dẫn cháy, và xung quanh có gai sắt “Biểu muội của cháu... lại lịch cũng khó lường đấy nhỉ?” Triệu Tôn lạnh lùng vỗ vai hắn ta.
“Mang đến Thần Cơ doanh, tìm mấy thợ rèn tìm hiểu xem.”
Nghĩ như thế, nàng lại gần, cười tít mắt đùa giỡn Triệu Tôn. “Này, ngài sẽ không bắt ta thị tẩm chứ?”
Triệu Tôn nhướng mày nhìn nàng, “Ngẩng đầu lên.” Giọng Triệu Tôn rất hấp dẫn, dính vào tim chặt như hồ dán, khiến nàng hít thở nhanh hơn.
“Sao?”
Triệu Tôn lạnh lùng nheo mắt, “Chẳng phải người có một cái gương à? Sao không soi mặt mình xem?”
Hạ Sơ Thất tức giận nhìn Triệu Tôn, lại nghe hắn trầm giọng gọi.
“Nguyệt Dục!”
Đại nha hoàn xinh đẹp nho nhã đoan chính Nguyệt Dục lập tức bưng một cái khay che khăn vàng vào phòng, cung kính khom người hành lễ với hắn, dịu dàng nói: “Gia, bạc tới rồi.”
Triệu Tôn vẫn lạnh lùng, “Đưa cho Sở Thất.”
“Dą.”
Nguyệt Dục nói xong thì đưa khay tới trước mặt Hạ Sơ Thất. Nhìn cái khay thì to, nhưng sao cái khăn cho bên trên lại không phồng lên chứ? Năm trăm lượng phải nặng bao nhiêu chứ? Trong này chắc không thể nào đủ chứ?
Hạ Sơ Thất nghĩ rồi xốc vải lên nhìn vào, sau đó há hốc miệng.
“Đây... đây là bao nhiêu bạc?” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, vén tay áo rộng, tiếp tục viết lên khế ước bán thân, gương mặt tuấn tú khiến người người oán trách chẳng hề có chút biểu cảm gì, giọng nói lại lạnh thấu xương. “Sáu lượng.”
rn