Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 199 : Màn cắm sừng kỳ lạ nhất (11)
Ngày đăng: 12:21 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất giả vờ kinh ngạc, nàng bước lên, chắp tay hô “chào Thôi thái y”, nhưng lão già kia hình như không nghe thấy, chẳng hề có chút động tĩnh nào. Triệu Chá thở dài, ngữ điệu nặng nề hơn, “Hoàng Minh Trí, nói với ông ta, vị này là phò mã gia.”
Hoàng Minh Trí đáp lời, đi đến gần Thôi Lương Bật. “Lão Thôi, còn không mau tham kiến phò mã gia” Thôi Lương Bật ngẩng đầu, nhìn Hoàng Minh Trí, miệng cứ “ê a ể a”, không phát âm rõ, sau đó ông ta lại nhanh chóng chỉ vào lỗ tai của mình, bày ra vẻ mặt ngơ ngác. “Ngài, ấy, là, phò mã, gia!” Hoàng Minh Trí nói từng chữ, giọng nói vốn đã chói tai, nay càng thêm chói tai. “A a a a a a...”2Thôi Lương Bật chỉ vào miệng minh, lại chỉ vào lỗ tai của mình, sau khi giao chiến” qua lại vài hiệp với Hoàng Minh Trí mới hiểu ra, đầu gối của ông ta chuyển hướng, khẩu đầu với Hạ Sơ Thất, nhưng vẫn không nói gì. Hạ Sơ Thất thấy kỳ lạ, “Chẳng lẽ lỗ tai ông ta cũng không tốt ư?” Triệu Chá trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng với vẻ bất lực: “Đúng vậy, Thôi thái y tuổi tác đã cao, bây giờ ông ta cũng chỉ làm một vài việc vặt trong cục Điển Dược của Đông cung thôi. Vốn dĩ hai năm trước đã có thể xuất cung, nhưng bốn cũng thấy ông ta đã lớn tuổi nhưng trong nhà vẫn còn vài miệng ăn cần nuôi, nên mới xin bệ hạ, điều ông ta đến8chỗ của ta.”
Đã cảm thì thôi, còn bị điếc nữa? Nàng đang không biết phải làm như thế nào thì Triệu Chá cười điềm đạm, nghĩ ra một cách thay cho nàng, “Sở y quan, ngươi có gì muốn thảo luận với Thôi thái y thì có thể viết ra cho ông ta đọc, ta thấy mắt ông ta vẫn còn tốt lắm.”
Đúng rồi, sao nàng không nghĩ ra nhỉ?
Mắt Hạ Sơ Thất sáng lên, nàng vái chào, đầy chân thành, “Tạ Thái tử điện hạ.” Triệu Chá nở một nụ cười ấm áp với nàng, “Đi đi, bổn cung mệt rồi.”
“Vâng, hạ quan sẽ đi ngay.” Đi từ từ ra khỏi tẩm điện, Hạ Sơ Thất cảm nhận được ánh mắt chăm chú của y từ phía sau lưng, nàng xoay đầu lại. Quả nhiên, nam nhân gầy trơ xương kia6đang nhìn nàng và nở một nụ cười mà nàng rất quen thuộc.
Nụ cười ấy, giống hệt như một người cha đang nhìn con của mình.
Có dung túng, có yêu thương, còn có cả một thứ cảm xúc không thể miêu tả bằng lời. Đó là một sự ấm áp mà Hạ Sơ Thất chưa bao giờ cảm nhận được... Hạ Sơ Thất nhanh chóng cất giấu tâm tư của mình lại, dưới sự dẫn đường của An Tử công cộng, nàng và Thổi Lương Bật, lúc này ông ta đang rất hồi hộp lo lắng, hai người đi đến phòng bên cạnh. Trong phòng bên cạnh, có không ít cung nữ thái giám đang đứng hầu hạ. Nàng nhìn lướt một vòng, làm ra vẻ kêu An Tử lấy bệnh án gần đây của Triệu Chá tới, cùng xem với Thổi3Lương Bật, lại viết viết vẽ vẽ trên giấy đã được chuẩn bị sẵn, miêu tả bệnh tình với ông ta.
Có bút và giấy hỗ trợ, nàng có thể giao lưu dễ dàng với lão thái y vừa câm vừa điếc này. Trông Thôi Lương Bật rất khiêm tốn. Nhưng đối với việc “thỉnh giáo” kỳ lạ của nàng hôm nay, ngoại từ thấy hơi khó hiểu ra thì cũng không hỏi gì nhiều, ông ra rất nghiêm túc dùng giấy thảo luận những vấn đề của nàng.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Hạ Sơ Thất muốn tìm cách thăm dò ý tứ của ông ta. Nếu bỏ lỡ hôm nay, không biết sẽ phải đợi đến bao giờ. Nói không chừng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội này. Hôm nay Triệu Chá sai ông ta đến gặp nàng mà không5hề báo trước, khó đảm bảo sẽ không làm người khác thấy nghi ngờ. Trong tình huống bình thường, những người kia sẽ làm thế nào? Chắc chắn là giết ông ta diệt khẩu nhỉ?
Nàng viết viết vẽ vẽ, nói nói ngừng ngừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nét mặt của Thôi Lương Bật, trong đầu nàng cuộn sóng dâng trào.
Phải hỏi như thế nào để vừa có thể đảm bảo an toàn vừa có thể tìm được một vài manh mối đây? Nàng suy nghĩ một lúc, rồi viết một hàng chữ trên giấy. “Thôi thái y, phòng phong vị cay ngọt, phòng kỷ vị cay vừa. Trong Bản Thảo Sùng Nguyên có nói: Bệnh phong hàn, tiềm tàng trong thận, chuyển hóa thành sốt rét trước nóng sau lạnh. Vì thế, ta cho rằng với chứng phong hàn lâu năm khó trị của Thái tử điện hạ, phải dùng một bài thuốc chứa hai mươi hai vị "Canh đuối hàn. Trong bài thuốc này, ngoại trừ phòng kỷ ra, còn phải cẩn phòng phong nữa.”
Phòng phong? Phòng kỷ?
Tuy đều là thuốc bắc, nhưng nàng lại mang hai vị thuốc kia phối với nhau theo kiểu kỳ lạ, điều này đã thu hút sự chú ý của Thổi Lương Bật.
“A A... ừm...”Ông ta nhìn tới, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
Hạ Sơ Thất khẽ nheo mắt lại, gật đầu khẳng định với ông ta, nàng viết tiếp, “Hoặc, thêm vào một vị nữa là... hoàng liên?”
Viết xong, nàng dừng bút, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng hốt của Thôi Lương Bật. Để viết được câu kia, nàng đã tốn kha khá tâm tư đấy.
Hai mươi hai là chỉ năm Hồng Thái thứ hai mươi hai, “vị” đồng âm với “Ngụy”, thể thì hai mươi hai vị trong canh đuổi hàn, ý chỉ vụ án của Ngụy Quốc Công vào năm Hồng Thái thứ hai mươi hai. Còn về phòng phong và phòng kỷ, ngoài trừ thu hút sự chú ý của vị thái y này về mặt xung đột trong kiến thức y học ra, còn muốn nói với ông ta rằng, nếu không nói ra, chỉ e rằng khó giữ được tính mạng, đồng thời cũng nói với ông ta rằng, cẩn thận bị người khác giết người bịt miệng. Cộng thêm một vị hoàng liên, ý ở đây càng rõ ràng hơn người câm ăn hoàng liên. Thôi Lương Bật cấm rồi, vì sao lại bị câm? Ông ta không nói ra được. Nếu không nói sự thật cho nàng biết, chắc cũng không cần dùng “phòng phong phòng kỷ” nữa. Không lâu sau, ông ta sẽ được nếm lại cái cảm giác “có khổ mà khó nói” này.
Hiển nhiên là Thôi Lương Bật hiểu ý nghĩ sâu xa” trong câu nói này của nàng. Đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hình như ông ta đã nhận ra nàng, tay cầm bút khẽ run lên, ngay cả cánh môi cũng run rẩy theo.
Hạ Sơ Thất sợ ông ta thất thổ, nháy mắt với ông ta, rồi viết, “Thôi thái y cảm thấy phương thuốc của bổn phò mã thế nào?”
Thôi Lương Bật rũ mắt xuống, hai tay run rẩy, ông ta chấm mực trong nghiên, viết trước một chữ “Tốt”. Ông ta chần chừ, có vài giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán, dường như ông ta đang do dự có nên nói ra hay không hoặc suy nghĩ xem nên nói như thế nào...
Trong lúc Hạ Sơ Thất đang chú ý đến ngòi bút của Thôi Lương Bật thì có một giọng nói bỗng nhiên vọng đến từ phía sau lưng. “Đang thảo luận gì vậy?” Quả tim của Hạ Sơ Thất đập mạnh liên hồi. Sao Triệu Miên Trạch lại đến đây?
Mẹ nó! Nàng mắng thầm một câu. Khó khăn lắm sắp thành công thì lại bị tên khốn này phá hỏng, trong lòng nàng cảm thấy bực bội. Nàng thấy Thổi Lương Bật vẫn giữ cái dáng vẻ ngơ ngác không hay biết gì, nàng nhanh trí, cười híp mắt nói, “Biểu ca, sao huynh lại qua đây?”. Nói xong nàng đẩy cái nghiên mực trước mặt, bất ngờ đứng dậy xoay người, cố ý đụng mạnh vào người Triệu Miên Trạch, sử dụng sức lực như thể có “mối thù giết cha”, khiến cả người hắn lảo đảo, lùi về sau những vài bước. “Ngươi...” Triệu Miên Trạch quát lên.
“Ôi! Hóa ra là Trưởng tốn điện hạ à?”
Hạ Sơ Thất vờ như không hề biết là Triệu Miên Trạch, nàng cũng “kinh ngạc”, trừng đôi mắt to như chuông đồng của mình kêu lên, chân đứng không vững ngã nhào xuống người hắn, còn hai tay đang vung vẩy của nàng có cầm theo một cây bút lông dính đầy mực, “soạt soạt soạt”, vẽ thẳng lên mặt Triệu Miên Trạch. Chuyện không may đã xảy ra rồi!
Chỉ thấy trên cái khuôn mặt mịn màng như ngọc một của Hoàng Trưởng tốn điện hạ cao quý bị Hạ Sơ Thất trét đầy mực đã đành, còn “trùng hợp” thế nào mà trên má phải có thêm chữ “X”, má trái một chữ “O”. Hình tượng chỉnh chu gọn gàng, đi kèm với hai chữ “XO” quái dị, nhìn trông cực kỳ buồn cười.
Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai kịp có phản ứng trở lại.
Các cung nữ thái giám đồng loạt trố mắt, bày ra biểu cảm không thể tin được.
Nhìn Triệu Miên Trạch cũng đang ngớ người ra, Hạ Sơ Thất muốn cười nhưng lại không dám cười, nàng vội vàng “hoảng hốt” vứt cây bút lông trong tay đi, nhăn mày, bày ra dáng vẻ cực kỳ “có lỗi” rồi quỳ xuống khấu đầu với hắn, “Xin lỗi Trưởng tốn điện hạ! Ta và Thôi thái y đang thảo luận về bệnh tình của Thái tử, không biết người sẽ đến đây. Người... người không sao chứ? Ôi, lần sau người đến cũng nên lên tiếng trước, hại hạ quan làm bẩn mặt của người ra thế kia, thật sự thấy có lỗi quá...”
“Không sao.” Triệu Miên Trạch không nhìn thấy mặt của mình thì vĩnh viễn sẽ không biết hiệu quả hài kịch kia trông buồn cười thế nào. Hắn ngớ người ra trong chốc lát, rồi ho khan một tiếng đẩy tao nhã, cũng không lau mặt, mà chỉ lịch sự đáp lời lại, “Là ta kêu họ không được lên tiếng làm ồn đến các ngươi, chuyện này không thể trách người được.”
“Ồ, Điện hạ không tức giận à? Vậy thì tốt, ha ha, vậy thì tốt.”
Trong lúc các nhà đầu thái giám vội vàng chuẩn bị nước nội khăn lau cho Trưởng tốn điện hạ thì Hạ Sơ Thất phải nhịn một bụng cười, trò chuyện vài câu với hắn, thấy Thôi Lương Bật đã ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt căng thẳng, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Triệu Miên Trạch, Hạ Sơ Thất không khỏi thấy hơi tiếc nuối, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!
Trong lòng cực kỳ muốn cho Triệu Miền Trạch trăm ngàn nhát dao, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười.
“Trưởng tốn điện hạ, ngài tìm ta có việc gì không?”
“Không có việc gì lớn, ta đến thăm phụ vương ta, cũng tiện thể hỏi người, với sức khỏe lúc này của phụ vương ta, ngày mai có thể tham dự Tết Trung Hòa không?”
“Thái tử hồi phục rất tốt, thỉnh thoảng ra ngoài đi lại hít thở không khí cũng tốt.” “Nghe ngươi nói như thế, ta thấy yên tâm rồi.” Triệu Miên Trạch nói khách sáo xong, chắc nhìn thấy biểu cảm nhịn cười của nàng có hơi vặn vẹo, cuối cùng hắn cũng ngừng cười, hỏi: “Sở y quan, người đang cười gì đấy?”
“Phụt!” Hạ Sơ Thất không nhịn được cười, nàng nhìn hai chữ “X” và “O” trên mặt hắn, thấy bái phục bản thân mình đến chết mất. Trong cái giờ phút kinh động lòng người này, mà vẫn còn có thể tiến hành biểu diễn tài hoa nghệ thuật một cách chính xác không sai sót, ngoại trừ nàng ra thì còn có ai có thể làm được nữa chứ? “Không... không có gì, hạ quan chỉ cảm thấy phong thái hôm nay của Trưởng tốn điện hạ ấn tượng hơn những ngày trước nhiều.”
Nàng vừa cười vừa giải thích, nhưng lại không biết nụ cười trên khuôn mặt của mình rực rỡ như thế nào. Nụ cười ấy không hề giống với nụ cười lạnh, cười có lệ thường ngày của mình, cả người nàng dường như được bao trùm trong ánh nắng mặt trời, toát lên vẻ đắc ý sau khi chơi xỏ người khác thành công, mà trong vẻ đắc ý ấy có chứa một chút xảo quyệt, một chút ranh ma, nhưng nhiều hơn thảy vẫn là sự vui vẻ toát ra từ tận trong lòng.