Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 20 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Trước khi đến viện chung phía Tây, nàng đã nghe Mai Tử kể nhiều chuyện. Thập Cửu gia đã được ban hôn tổng cộng ba lần. Tuy ba vị vương phi đều không đợi được động phòng đã chết, nhưng trong phủ



Tấn Vương ở kinh thành vẫn còn nhiều đằng thiếp* xinh đẹp. Nhưng Thập Cửu gia nhiều năm dẫn binh bên ngoài, không có thời gian quan tâm những cô gái đó, chỉ giao tất cả mọi chuyện trong hậu viện cho Nguyệt Dục xử lý. (*) Đằng thiếp: chỉ nha hoàn là của hồi môn của thể thiếp vương hầu, đi theo thể thiếp được gả vào nhà người ta.



Mai Tử vào phủ muộn nên không biết lại lịch của Nguyệt Dục, nhưng vẫn biết gia rất coi trọng nàng ta. Dù chưa từng thị tẩm nhưng hạ nhân đều biết đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Không chỉ có như vậy, ngay cả mẹ ruột của Thập Cửu gia là Công Phi cũng rất thích nàng ta, thường xuyên khen nàng ta tính tình chín chắn. Lần này, bọn họ từ kinh sư tới đây đón gia hồi kinh, Công Phi cũng chọn Nguyệt Dục đi, rõ ràng là xem nàng ta như người trong nhà. Nếu được ân sủng, nàng ta dĩ nhiên sẽ được lên chức trắc phi. Nhân vật như thế này đâu có dễ đối phó chứ?



Nếu đã không dễ đối phó, thì có thể chiêu mộ để dùng mà.



Vì an toàn của Lan Đần, tạm thời nàng vẫn chưa đi được, còn phải ở lại chỗ Triệu Đê Tiện.



Vậy thì...



Hạ Sơ Thất cười gian xảo, vỗ tay đứng dậy, đi tới cạnh Nguyệt Dục, vẻ mặt chân thành, cúi đầu nói: “Ta nói này Nguyệt Dục tỷ tỷ, tỷ đổi xử toàn tâm toàn ý với chủ nhân mình, nhưng người đàn ông này... chậc chậc...”



Nguyệt Dục đánh giá nàng.



Một nha đầu mặc áo vải bố màu xanh của gã sai vặt, dáng vóc gầy gò, khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn. Nhưng ngực chưa phát triển mông cũng lép xẹp, nhìn từ trên xuống dưới giống hệt tấm ván quan tài, ngoại trừ một đôi mắt to sáng như hạt ngọc lưu ly, còn có vẻ tinh ranh ra thì chẳng hề có chút hấp dẫn của con gái gì hết.



Nguyệt Dục uống một hớp trà, lắc đầu bật cười, “Một cô nhóc nho nhỏ mà đã hiểu được đàn ông ư?”



“Vậy thì tỷ không biết rồi.” Hạ Sơ Thất nháy mắt với nàng ta, rồi thì thầm vài câu đã khiến cho Nguyệt Dục đỏ mặt. “Phụt phụt phụt, nhóc con cô thật không đứng đắn. Gia của chúng ta là một người có thân phận, chính trực đứng đắn, sao có thể là người như vậy được?”



“Đứng đắn?”



Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, trong đầu bỗng xuất hiện một đôi mắt sâu không lường được, còn có dáng vẻ để tiện khi hắn cầm truyện H đọc, bên trong đó còn viết “bụng nhỏ xinh xắn, quả đào trắng non mềm”. Tên chó
Mai Tử nói ban ngày Triệu Đê Tiện đến quân doanh, chắc là bây giờ hắn vẫn chưa về. Quả nhiên, phòng ngủ của hắn không có ai, đúng lúc thuận tiện cho nàng hành động. Nàng rón rén lục soát, chỉ sợ gây ra tiếng động, dòng tai chú ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài.



Nàng tìm từ bàn dài cho đến bàn tròn, từ bàn tròn đến ngăn tủ, ngay cả cái gối gỗ lim, và tấm chăn bằng gấm cũng đều đã cẩn thận tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cái gương nhỏ đâu cả. Nàng vừa tìm vừa để lại đồ vật về chỗ cũ, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay.



Kéo dài càng lâu thì nàng sẽ càng gặp nguy hiểm.



Hạ Sơ Thất nóng nảy đến mức hận không thể dỡ nhà ra tìm. Chẳng lẽ cái tên này mang theo cái gương bên người? Chó má! Sói già đã cắn dê, vậy chỉ có đi mà không có trả.



“Gia, để nô tỳ châm đèn trước.”



Một giọng nói dịu dàng truyền vào phòng, tiếng bước chân vang lên bên ngoài, một nhẹ, một nặng, một nhanh, một chậm. Hạ Sơ Thất không kịp suy nghĩ gì, lập tức lăn xuống gầm giường.



Mấy người đi vào phòng. Một lát sau, nàng nghe tiếng của Triệu Tôn: “Đi chuẩn bị nước nóng đi.” Nguyệt Dục vầng một tiếng rồi lui ra. Trong phòng ngủ, ánh đèn không quá sáng, nhưng Hạ Sơ Thất núp dưới gầm giường vẫn có thể thấy được hai bàn chân heo tôn quý của Triệu Tôn đi tới đi lui, hại nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi lưng. “Gia, Tam điện hạ đang ở phủ Cẩm Thành, vài ngày nữa sẽ đến trạm dịch Thanh Cương.” Giọng điệu của Trịnh Nhị Bảo tràn đầy lo lắng.



Triệu Tồn không đáp.



Một chiếc áo khoác rơi xuống mép giường, nửa tay áo lắc lư trước mặt Hạ Sơ Thất. “Gia, tính tình Tam điện hạ thất thường, trước khi Thái tử gia bị bệnh thì địa vị của ngài ấy đã ngang thái tử rồi. Lần này chắc cũng là ngài ấy tố cáo với Thánh thượng rằng ngài là người dùng binh để củng cố địa vị, ngang ngược hống hách.” Lại một cái áo ném xuống, rơi tới trước mặt Hạ Sơ Thất, Triệu Tôn vẫn không nói gì. Trịnh Nhị Bảo thở dài một hơi.



Chủ nhân của cậu ta mấy ngày trước còn trêu chọc cô gái kia rất vui vẻ, không biết sao hôm nay lại trở nên buồn bực. Khi gia buồn bực không nói lời nào cũng giống như một vũ khí cực kỳ có lực sát thương, khiến những người xung quanh như đông cứng lại. “Gia, thứ cho nô tài lắm miệng. Tình thể bây giờ, ngài đang có công, tay có binh quyền, cũng nên nhân lúc còn sớm làm chút...” “Câm miệng!” Triệu Tôn lạnh giọng quát, “Trịnh Nhị Bảo, ngươi càng ngày càng giỏi nhỉ? Ngay cả chuyện của triều đình cũng dám có ý kiến? Hừ, không biết kín miệng thì ngay cả bốn vương cũng không bảo vệ được ngươi đâu.” “Vâng. Nô tài... nô tài chỉ lo cho gia thôi, nô tài câm miệng ngay đây.”



Dưới ánh nến, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.



rn