Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


“Không phải ta hiểu ngài, mà là hiểu bản tính con người.” Nhìn chung trong lịch sử, có Hoàng tử



nào mà lại không muốn làm Hoàng đế chứ? Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng một lúc rồi buông tay ra, tay áo phất lên tỏa ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, giọng điệu lạnh nhạt không rõ cảm xúc, “Ngươi có điều kiện gì?”



“Cuối cùng cũng nói đến điểm chính rồi.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Thứ nhất, trả ta cái gương. Thứ hai, trả ta tự do.” “Điều kiện thứ nhất, phê chuẩn, điều kiện thứ hai...” Triệu Tôn ngừng lại, rồi lạnh giọng nói tiếp: “Không được!”



Hừ! Triệu Đê Tiện quả nhiên vô liêm sỉ. Chẳng lẽ muốn nàng làm việc cho hắn cả đời?



Hạ Sơ Thất nghiến răng, oán hận chửi nhỏ: “Đồ nhỏ mọn!”



“Ngươi nói cái gì?”



Hạ Sơ Thất le lưỡi, “Ta nói, ha ha ha, ta nói ta chỉ là một người nho nhỏ thôi. Gia hấp dẫn quyến rũ như thế, làm việc cho gia là vinh hạnh của ta, sao ta phải rời đi chứ?” Triệu Tôn nheo mắt im lặng. Hắn vừa trầm mặt là không khí xung quanh cũng lạnh theo.



Thật ra, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhát gan. Ngược lại, nàng là một cô gái rất to gan. Vậy mà không biết vì sao, tuy Triệu Tôn hiếm khi bày ra dáng vẻ hung thần nhưng mỗi lần hắn im lặng, đôi mắt của hắn sáng như sao, còn cả vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm, không nhìn thấu được của hắn lại khiến tim nàng lại đập nhanh hơn. Cảm giác lạnh lẽo của chiến tranh, của máu tươi, và cả khí thế Diêm Vương này khiến nàng cảm thấy thật khó thở.



Một lúc lâu sau, khi nàng cảm thấy tim mình như muốn văng ra ngoài, thì chắn mới khẽ gọi: “Tiểu nô...” Tiếng gọi này khiến tim Hạ Sơ Thất run lên, nàng cắn môi ngẩng đầu.



Hắn nói: “Gia phê chuẩn.”



Hạ Sơ Thất âm thầm thở phào. Tổ tiên của ta ơi, nói sớm là được rồi, cần gì phải dài giọng dọa người như thế? Nhìn cái tên vẫn chẳng tỏ vẻ gì, Hạ Sơ Thất sờ mũi, ho vài tiếng. Thấy hắn không chỉ chẳng nói gì mà còn chuẩn bị tiêu hủy bản kế hoạch, nàng liền cuống cuống túm lấy tay hắn.



“Gia, ngài chưa xem phần dưới cùng của bản kế hoạch đúng không?” “Đâu?” Hắn hỏi.



Hạ Sơ Thất nói lại nội dung bên dưới.



“Mục kinh phí hoạt động. Cái này, ngài hiểu mà, làm chuyện gì mà không cần bạc chứ?” Triệu Tôn nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt khát vọng của nàng, cái mặt lạnh bày ra vẻ để tiện “Gia vô cùng tin tưởng năng lực cá nhân của ngươi”, sau đó nghiêm túc nói: “Tự giải quyết.” Dù không lấy được bạc của Triệu Tôn, nhưng nàng cũng không tức giận. Từ xưa đến nay, tiền quyền không tách bạch bao giờ. Hắn có thể phối hợp với “bờ lan” của nàng là đã đáng giá hơn bất cứ thứ gì rồi. Ngày hôm sau, nàng dỗ ngọt Lan Đần xong liền đến nha môn của huyện Thanh Cương, thực hiện bước đầu tiên theo kế hoạch. Hôm nay nàng làm việc công nên thuê một chiếc xe lừa, sàng qua sàng lại trên đường cái trong sự chú ý của mọi người, cảm thấy có vẻ “áo gấm về làng”.
Nàng mở hòm thuốc lấy một bộ ngân châm ra, chăm chú nhìn mắt cá chân của Phạm Thị, sau đó đâm vào một huyệt. Đâm vào huyệt này là cách tốt nhất để tử cung ngừng chảy máu. Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Phạm Thị đã tốt hơn.



“Hình như... ngừng... chảy máu rồi.”



Hạ Sơ Thất cố ý giày xéo Phạm Thị thêm một lát, nhưng ả ta vẫn hưng phấn nói: “Cha, mẹ, con gái cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi...”



“Thần y, thần y mà!” Mọi người trong phòng quỳ xuống cao giọng hộ. “Tấn Vương điện hạ thiên tuế! Khấu tạ điện hạ thiên tuế!” Phạm Tòng Lương chẳng biết thật lòng hay cố làm trò tạ ơn Triệu Tôn với nàng, chỉ quỳ lạy hướng trạm dịch, đầu đập xuống “bôm bốp”, tiếng to đến nỗi nghe còn dứt khoát hơn dập đầu với mẹ ông ta.



Hạ Sơ Thất thầm cười lạnh, nhưng vẫn híp mắt lại.



Vì ghét bỏ chữ mình quá xấu, lại không muốn viết, nàng bèn bảo Phạm Tòng Lương ngồi viết, mình thì nhàn nhã đọc: “Tám chỉ* hoàng kỳ đã sao, bốn chỉ mai mực, sinh địa và địa hoàng mỗi loại ba chỉ hai, hoàng cầm xào ba chỉ, tam thất một chỉ ba, thảo hà sa tám chỉ... Uống xong ba thang, ta sẽ lại điều chỉnh cho con gái ông.”



(*) Chỉ: đơn vị đo lượng: 10 chỉ = 1 lạng. “Đa tạ thái y ban thuốc.”



Hạ Sơ Thất được cả nhà Phạm Thị tạ ơn liên mồm xong liền đi ra khỏi nhà, lại gặp Lan tú tài vội vàng chạy dên.



“Ngươi là...”



Lan tú tài thấy đó là nàng bèn kinh ngạc vô cùng. Phạm Tòng Lương ngắt lời gã, “Tử An, còn không mau tạ ơn Sở thái y?”



Nghe chuyện từ nhạc phụ xong, dù trong lòng vẫn lấy làm lạ nhưng Lan tú tài vẫn không quên cấp bậc lễ nghĩa.



“Đại ơn của Sở thái y hôm nay, sau này Lan mỗ sẽ báo đáp.”



rn