Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 263 : Sự quyến rũ của gạo sống và cơm chín (5)

Ngày đăng: 12:22 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gừng càng già càng cay, nhưng sao Triệu Miên Trạch chịu thừa nhận cơ chứ? “Cháu chỉ là nhớ hoàng tổ mẫu, nếu hoàng tổ mẫu ghét bỏ cháu, vậy thì về sau cháu không đến nữa là được.”

Trương hoàng hậu còn có thể nói cái gì? Sau khi thở dài, bà ta chỉ an ủi, “Tôn nhi à, đại trượng phu có việc nên làm và có việc không nên làm, những cô nương khác cháu để ý ai cũng được, chỉ trừ có thể tử của lão Thập Cửu là cháu không thể động tới, nhớ cho kĩ nghe chưa?” Một câu “thế tử của lão Thập Cửu” khiến cho trái tim của Triệu Miên Trạch bị tổn thương. Trong chớp mắt, hắn muốn nói cho Trương hoàng hậu2rằng, nữ nhân kia không phải là thế tử của Thập Cửu hoàng thúc, mà là thế tử của hắn. Nhưng hắn biết rằng không thể, chí ít... trước mắt là không thể.

Thực ra, hắn cũng không muốn mỗi ngày đều đến cung Khôn Ninh, nhưng hắn không kiềm chế được chân của mình. Sống trên đời hai mươi mốt năm, hắn chưa bao giờ động tâm với bất cứ ai như thế. Không cần làm gì, chỉ cần ngắm nàng làm việc, nhìn nàng tươi cười rạng rỡ sau khi châm cứu cho Trương hoàng hậu, nhìn nàng cau mày kê thuốc, nhìn nàng tuy là quận chúa nhưng không câu nệ tiểu tiết cãi nhau ầm ĩ với các cung nữ, nhìn nàng đắc ý khi không để ý8đến thể diện lừa tiền người khác, nhìn ánh mắt của nàng lướt qua mặt mình nhưng chưa từng chịu dừng lại phút nào, hắn liền cảm thấy mê muội.

Mỗi một giây phút trong màn đêm, chỉ cần hắn nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra hình bóng của nàng, nụ cười của nàng, khuôn mặt của nàng, ánh mắt gian xảo của nàng... Tất cả mọi thứ đều khiến hắn ngứa ngáy, ngứa ngáy đến nỗi thân thể nóng bừng, chán ghét nàng nhưng đôi khi lại như đói khát mà nhớ nhung nàng. Hắn muốn nàng, nhưng hắn nhất định phải chờ.

Hạ Sơ Thất đương nhiên không biết sự thay đổi trong tư tưởng của Triệu Miên Trạch. Nàng chỉ biết hắn đột nhiên trở nên ngoan6ngoãn. Những ngày này nàng rất bận rộn, không ra tay xử lí hắn, chỉ cần hắn không gây chuyện phiền phức thì nàng cũng nguyện ý chờ đợi một thời cơ tốt. Nàng tranh thủ hâm nóng tình cảm yêu đương với Triệu Tôn, tranh thủ xem qua lễ phục đại hôn và của hồi môn, tranh thủ sai người đi khắp nơi nghe ngóng tin tức của Lý Mạc, tranh thủ suy nghĩ toa thuốc phá thai cho Triệu Tử Nguyệt. Chuyện kia của Triệu Tử Nguyệt, nàng thực ra hơi đau đầu.

Ở thời đại này không có sự tiện lợi của việc nạo phá thai sau này, còn Triệu Tử Nguyệt lại vẫn cứ hôn mê, uống thuốc sẩy thai rất dễ dàng dẫn đến sinh non không3hoàn toàn, ảnh hưởng đến sự hồi phục của nàng ta. Nhưng cái thai này không thể không bỏ.

Nàng còn đang do dự thì đã đến ngày hai mươi lăm tháng ba năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm. Ngày lành đã được tính hết, Hạ Sơ Thất biết không thể đợi chờ thêm nữa. Sáng sớm hôm nay, nàng vào cung đưa thuốc mình đã chuẩn bị tốt cho cung nữ thiếp thân của nàng ta là Thanh Đằng sao lên, chuẩn bị một chút nước ấm rửa mặt, rồi đút cho Triệu Tử Nguyệt một ít cháo, chuẩn bị việc phá thai.

Để tránh cho chuyện này truyền đi, những người biết việc này chỉ vẻn vẹn có vài người. Người bên trong Vân Nguyệt Các không nhiều, mọi người5đều rất khẩn trương. Ngay cả Hồng Thái Để mà Hạ Sơ Thất đã lâu không gặp cũng giá lâm. Câu nói đầu tiên khi ông ta nhìn thấy Hạ Sơ Thất chính là: “Có nguy hiểm không?” Trong lòng Hạ Sơ Thất thầm than.

Nguy hiểm lớn có thể không có, nhưng nguy hiểm nhỏ thì... sao có thể không tổn thương đến thân thể được chứ?

Nàng không trả lời tình hình thực tế, nhưng hoàng đế đã có tâm trạng lo lắng như vậy, nàng không thể không lưu tâm. Thế là nàng đành phải nói dối, đồng thời cũng vòng thêm một lời nói dối nữa vào. Nàng nhớ lúc đầu còn ở thiên lao, Triệu Tôn cho Mai Tử đưa cơm tới, trong đó có thuốc cải biến kinh mạch, khi đó nàng suy đoán là hắn nói trước mặt hoàng đế rằng nàng đã mang thai. Thân phận hôm nay đã công khai, không lừa được hoàng đế nữa, nên nàng chỉ có thể thuận theo đó mà nói.

“Xin bệ hạ yên tâm, dân nữ đã tự mình thử qua, chẳng phải ngài vẫn thấy dân nữ khỏe mạnh đó sao?” Hồng Thái Để hơi nheo mắt lại, nhìn kĩ một lát, giọng điệu nặng nề. “Nếu cứu được nữ nhi của trẫm, trẫm sẽ tính cho ngươi một đại công.” Hạ Sơ Thất rất muốn nói, đại công của ngài, người thường không tiêu hóa nổi. Nhưng cuối cùng nàng cũng nén lại được, từ xưa đến nay đế vương như hổ, uy nghiêm của hoàng để không phải ai cũng có thể tùy tiện đụng vào nên nàng không dám nói năng linh tinh.

“Đa tạ bệ hạ.”

Lão hoàng đế ngồi ở chủ vị, lẳng lặng chờ đợi, Hạ Sơ Thất đứng ở bên cạnh, cũng đang lẳng lặng chờ đợi. Không lâu sau, Thanh Đằng bừng chén thuốc phá thai lên, Hạ Sơ Thất sai nàng ta bưng tới, lại liếc lão hoàng để đang trong tâm trạng hoảng hốt. “Bệ hạ, thuốc này được tính ôn hòa, đoán chừng phải chờ thêm vài canh giờ. Không bằng, ngài về trước đi rồi chờ tin tức?” “Không cần, trẫm chờ ở đây.” Một vị đế vương lạnh lùng mà lại dịu dàng thế này, Hạ Sơ Thất lơ đãng chớp mắt vài cái rồi cúi đầu nói, “Vậy dân nữ đi chuẩn bị.”

Tử Nguyệt công chúa thích mùi thơm, cho nên trong tâm điện của nàng ta quanh năm đều có mùi hương. Hạ Sơ Thất chậm rãi đi vào, ngửi được mùi thơm này, tâm tình lại càng thấy nặng nề hơn. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Triệu Tử Nguyệt, nàng vén tay áo lên, để cho Thanh Đằng đỡ Triệu Tử Nguyệt dậy. “Tử Nguyệt...”

Hạ Sơ Thất gọi một tiếng, lại vỗ vỗ mặt của nàng ta.

“Vì để cho người không đau đớn, trước hết ta sẽ châm cho người mấy chậm.”

Dứt lời, nàng nói với Thanh Đẳng bên cạnh, “Đỡ lấy công chúa, quay lưng về phía ta.” “Vâng.” Vành mắt Thanh Đằng đỏ bừng, đôi tay run rẩy.

Trong lòng Hạ Sơ Thất cũng không bình tĩnh nổi, nàng chưa từng giết người, càng chưa từng giết trẻ con, nghĩ đến Nhị Quỷ, nghĩ đến đứa bé chưa thành hình trong bụng Triệu Tử Nguyệt, nàng về châm bạc đâm vào lưng Triệu Tử Nguyệt...

“Công chúa... Công chúa...” Thanh Đằng thấy châm bạc kia đâm vào lưng nàng ta thì giọng nói cũng run rẩy theo, “Công chúa mau tỉnh lại đi, người tỉnh lại nô tỳ sẽ làm đồ ăn ngon cho người, nô tỳ sẽ không bắt người đọc sách nữa, công chúa...”

Nghe thấy giọng nói ồn ào của Thanh Đằng, Hạ Sơ Thất lại càng chăm chú hơn. Đột nhiên, tấm lưng mảnh khảnh kia khẽ run lên, Hạ Sơ Thất cho là minh họa mắt. Nàng dùng tay lại, nghe thấy Thanh Đằng ngạc nhiên kêu to, “Quận chúa, quận chúa, hình như là công chúa động đậy, đúng là công chúa động đậy rồi...”

Hạ Sơ Thất vội vàng rút trâm bạc về, đặt Triệu Tử Nguyệt lên giường. “Tử Nguyệt, Tử Nguyệt... Nếu người đã tỉnh thì mở mắt ra.”

Gọi thật lâu vẫn không có phản ứng, nàng lại cúi người xuống vỗ vỗ mặt của nàng ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vô cùng gầy gò, trên cái cằm nhọn không có một chút da thịt nào, chạm vào chỉ thấy tay mình lạnh buốt.

“Tử Nguyệt, người không chịu tỉnh lại sao? Nếu không tỉnh lại thì đứa trẻ bên trong bụng người sẽ không còn nữa.”

Nàng lặp lại mấy lần, Triệu Tử Nguyệt dường như có ý thức, đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra. Nàng ta nhìn Hạ Sơ Thất, nhìn Thanh Đằng, ánh mắt của nàng ta mơ màng, giọng nói suy yếu.

“Phò mã... Chàng, chàng nói cái gì... Cái gì mà đứa trẻ?”

“Tử Nguyệt...”

Giọng nói Hạ Sơ Thất có chút nghẹn ngào. Lúc này, Triệu Tử Nguyệt sống sờ sờ ngay trước mắt, biết nói chuyện, biết gọi người, biết nhíu mày, biết chớp mắt, nội tâm nàng kích động khiến sự vui vẻ kéo dài từ ngực nàng đến đỉnh đầu, nhưng lại không biết làm sao. Hít vào một hơi, nàng sai Thanh Đằng nhanh chóng đi bẩm báo bệ hạ, lại khom người xuống thi lễ, nắm chặt lấy tay Triệu Tử Nguyệt, nói năng lộn xộn. “Tỉnh lại là tốt rồi, Tử Nguyệt, tỉnh lại là tốt rồi.”

“Phò mã, chàng...?” Lúc trước Triệu Tử Nguyệt chỉ nghe được tiếng của nàng, nay bóng người trước mặt dần rõ ràng, đến khi thấy rõ được hoàn toàn, nàng ta mới nhận thấy được điều không thích hợp, “Sao, sao chàng lại ăn mặc kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia thế này?” Triệu Tử Nguyệt vẫn dùng thành ngữ linh tinh.

Hạ Sơ Thất vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhưng lại không biết nói gì. Ngồi ở mép giường, nàng sờ sờ khuôn mặt Triệu Tử Nguyệt, “Tử Nguyệt, chuyện này một hai câu không nói rõ ràng được, giờ thân thể của người còn yếu, nên nói ít thì hơn, chờ người khỏe hơn, ta sẽ chậm rãi nói cho người nghe, được không?”

Triệu Tử Nguyệt bị tay của nàng sờ lên mặt, hai gò má hơi đỏ lên. Ngay sau đó, vành mắt cũng đỏ lên, “Phò mã, chàng... cũng là một cô nương sao? Trách không được Thập Cửu ca của ta... huynh ấy... thích chàng.” Hạ Sơ Thất nắm lấy tay nàng, gật nhẹ đầu, “Đúng, Tử Nguyệt, ta lừa người.” Triệu Tử Nguyệt im lặng rất lâu, cuống họng khàn khàn, “Hức, chàng luôn luôn lừa ta.” Hạ Sơ Thất mỉm cười một cái, “Sau này ta sẽ không lừa người nữa.”

Triệu Tử Nguyệt thẫn thờ nhìn nàng, đột nhiên Triệu Tử Nguyệt nhíu mày lại, “Người vừa mới nói cái gì... Cái gì, cái gì mà đứa trẻ?”

Hạ Sơ Thất hơi mấp máy môi, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói: “Tử Nguyệt, trong bụng của người có một đứa bé. Nhưng mà... Nhị Quỷ đã chết rồi, tuổi của người còn nhỏ, sau này còn phải kết hôn, bây giờ người không thể giữ lại đứa bé này được, ta đang chuẩn bị phá thai cho người, chúng ta cố gắng lên, được không?” “Phá thai?” Khóe môi Triệu Tử Nguyệt giật một cái, chần chừ hồi lâu mới lúng túng nói: “Phò mã, chàng chắc chắn là trong bụng ta có một đứa bé sao?”

Hạ Sơ Thất gật đầu, “Đúng.” Nàng ta giống như là không yên lòng, hỏi lại: “Thật chứ?” Hạ Sơ Thất lại gật đầu một lần nữa, “Đúng.”. Triệu Tử Nguyệt không hỏi nữa, trong một chớp mắt, thần sắc trên mặt nàng ta hết sức phức tạp, từ nghi ngờ đến lo lắng, đến sợ hãi, rồi lại đến kiên định, cuối cùng nàng ta vừa khóc vừa sụt sùi nói, “Ta không muốn phá thai... Phò mã, ta muốn sinh đứa bé này ra.”

Cái gì? Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc.

Nàng cho là mình nghe nhầm. Nhưng sự thật đúng là Triệu Tử Nguyệt nói như thế.

Xem ra muội muội này của Triệu Tôn này không chỉ hay dùng thành ngữ lung tung, mà tư tưởng cũng khác người. Đối với những cô gái bình thường thời này, chẳng phải sẽ gào khóc nói không muốn đứa bé sao? Nàng ta thì ngược lại, trả lời như là đang nằm mơ, vô tội nhìn nàng, ý chí vô cùng kiên định, nhất định phải sinh đứa trẻ ra.

Hạ Sơ Thất còn chưa kịp thuyết phục thì ngoài cửa đã có một người mặc áo vàng lướt vào. Người còn chưa tới, giọng của ông ta đã run lên, “Nữ nhi à, con đã tỉnh lại rồi...”