Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 270 : Sự quyến rũ của gạo sống và cơm chín (12)

Ngày đăng: 12:22 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Như Na ôm cánh tay đau nhức, quay đầu lại nhìn Trần Đại Ngưu một cái, cũng không nói lời nào, cất bước chạy xuống sườn núi, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Phó Thành Hạo huýt sáo một tiếng, cười to, “Hầu gia, nhìn thấy không? Cô vợ này của ngươi không chỉ thậm thụt với người khác, mà lương tâm của ả cũng bị chó ăn mất rồi, ha ha!” Sắc mặt Trần Đại Ngưu trầm xuống, không lên tiếng. Lục Nhi thì có chút xấu hổ, nước mắt nàng ta giàn giụa, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy Triệu Như Na, Trắc phu nhân, hầu gia, hầu gia ngài ấy...”

Triệu Như Na túm mạnh lấy nàng ta,2“Đi!” Lục Nhi lảo đảo một chút, lại kéo nàng lại không chịu đi. “Trắc phu nhân, chúng ta mà đi thì hầu gia phải làm sao bây giờ?” Triệu Như Na cúi xuống, giọng điệu cứng rắn mà thấp giọng quát lên với nàng ta, “Ngươi sẽ đánh hay là sẽ giết họ? Ngươi ở lại có thể làm được gì?” Dứt lời, nàng nắm chặt tay Lục Nhi, không quay đầu lại, cũng không nhìn ai, chạy vội xuống sườn núi. Nữ nhân thì nên tự biết lượng sức mình, không giúp được gì thì chí ít cũng không nên trở thành gánh nặng của người khác. “Chậc chậc chậc!” Phó Thành Hạo nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn Trần Đại8Ngưu, chỉ vào Cổ Hoài rồi nói: “Cái sừng này của hầu gia... huynh đệ chúng ta cũng không nhìn nổi. Thế này đi, mạng của hầu gia, hôm nay huynh đệ chúng ta nhất định sẽ lấy. Nhưng chuyện của hầu gia, huynh đệ chúng ta cũng sẽ xử lý cho ngươi.” Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua người dưới tay, “Người đâu! Làm thịt tên sợ vỡ trứng này cho ông! Loại người này mà còn sống thì chính là chà đạp lương thực.” “Rõ!” Có người xách đao bước về phía Cố Hoài. Trần Đại Ngưu khẽ quát một tiếng, “Khoan đã.”

Phó Thành Hạo hơi sững sờ, cười mà như không cười nhìn y, “Hầu gia thật sự là có lòng6dạ tốt nhỉ? Lại còn che chở cho gian phu nữa sao?” Trần Đại Ngưu liếc gã một cái, “Muốn làm thịt cũng phải để ông đây tự tay làm. Mấy chuyện này sao phiền đến Nhị đương gia? Chỉ không biết là Nhị đương gia có đồng ý thành toàn hay không?”

Trên đỉnh núi, người của Cẩm Cung có ước chừng một trăm người, còn Trần Đại Ngưu chỉ có một mình, Phó Thành Hạo mặc dù sớm biết y là dũng tướng nơi chiến trường nhưng cũng không sợ y có thể chắp cánh bay mất trước nhiều người như thế. Gã hứng thú nhìn sắc mặt lạnh lùng đau buồn của Trần Đại Ngưu, khoát tay.

“Buông gã ra.” Trần Đại Ngưu3liếc Phó Thành Hạo một cái, nới lỏng gân cốt, bỗng nhiên rút một thanh hội đao bên người một người Cẩm Cung, đi về phía Cố Hoài đang ngồi dựa lưng vào cây tùng. Sắc mặt y lạnh lùng, y đi tới một bước, Cổ Hoài lại dịch về sau một chút, mãi đến khi Cổ Hoài không dịch được nữa, nhìn Trần Đại Ngưu hung hăng bổ một đao xuống, “Á!”, y hét lên một tiếng, nước tiểu chảy ra dọc theo ống quần xuống đất làm ướt đũng quần. Nhưng đao không bổ xuống theo dự đoán, chỉ có cây tùng thô to như cổ tay kia bị chém gãy ngang. “Giết người chỉ tổ bẩn tay ông.” Trần Đại Ngưu5xốc cổ áo y lên, hất ra bên ngoài, cả người y thuận theo sườn núi lăn xuống. Lúc này, dưới chân dốc vang lên tiếng móng ngựa “lộc cộc”, tiếng la giết kinh thiên động địa cuốn tới, mặt Phó Thành Hạo biến sắc.

“Trần Đại Ngưu, con mẹ ngươi lừa ta?”

Trần Đại Ngưu cầm đao, quay người nhìn gã, “Không lừa ngươi, ông đây kinh người là một hán tử. Hôm nay ông đây chỉ có một mình, không cần bọn họ hỗ trợ. Các ngươi có bản lĩnh chém chết ông đây thì coi như mạng ống đây không tốt. Nhưng nếu ông đây chém chết các ngươi, cũng là do các ngươi ác giả ác báo. Tới đi! Ta đã xem kĩ rồi, phong thủy của sườn núi này không tệ.” Phó Thành Hạo nhìn Kim Vệ Quân đang xông lên, đỏ ngầu cả mắt.

“Các huynh đệ, làm thịt gã báo thù cho đại ca!”

“Giết!” Trong phút chốc, tiếng binh khí đụng nhau vang lên, tiếng chém giết, tiếng kêu to bên tại không dứt. Cảnh Tam Hữu dẫn theo Kim Vệ Quân đuổi tới tiếp ứng vừa định xông lên liền bị Trần Đại Ngưu nghiêm nghị quát lùi lại.

“Tất cả lui ra!”

Cảnh Tam Hữu biết tính tình Trần Đại Ngưu, đỏ mắt lùi ra khỏi vòng chiến.

Một đám Kim Vệ Quân vây quanh dốc Tử Tùng, nhưng không đi lên trợ trận. Triệu Như Na lúc trước chạy xuống cũng đã trèo lại lên đỉnh núi, đứng giữa Kim Vệ Quân, mím chặt môi, chẳng hề nói lấy một câu. Lấy một địch trăm là thế nào, lúc trước nàng chỉ nghe nói qua các câu chuyện kể, nghe về các loại anh hùng truyền kỳ như Triệu Tử Long, Trương Phi. Nhưng hôm nay, tình cảnh chém giết hỗn loạn trên dốc Tùng Tử lại khiến nàng chấn động đến ngây ngốc tại chỗ.

“Trắc phu nhân, hầu gia thật không tầm thường, thật sự là một đại anh hùng.” Lục Nhi kiễng chân, trong mắt đầy sự sùng bái. Ánh mắt Triệu Như Na sững sờ, nhưng lại không biết là đang suy nghĩ gì. Sau một lát, trong tiếng gió truyền đến tiếng la giết, lúc này dưới sườn núi cỏ dại lại có mấy người cưỡi ngựa chạy như bay đến.

Người đi đầu tiên chính là Hạ Sơ Thất và Lý Mạc nghe tin chạy tới. “Sở Nhi, làm sao bây giờ? Đã đến chậm mất rồi!” Sắc mặt Lý Mạc trắng bệch.

Hạ Sơ Thất vỗ lưng ngựa một cái, xông lên đỉnh sườn núi, “hây” một tiếng, nàng nhảy xuống ngựa chạy về phía Triệu Như Na, hỏi han tình hình đại khái một chút, sau đó nhíu mày lo lắng nhìn Lý Mạc, “Biểu tỷ, muối thấy nếu tiếp tục đánh, cho dù kết quả thế nào thì mỗi bên đều có thương vong, cũng sẽ càng kết cừu oán lớn hơn, nên nghĩ cách dừng chuyện này lại...”

Nàng vừa dứt lời, Cảnh Tam Hữu cũng đã cưỡi ngựa tới, mặt mũi đầy lo lắng, “Quận chúa, Đại Ngưu là người cố chấp, huynh ấy nói không cho ta giúp thì ta cũng không thể đi giúp. Nhưng một mình huynh ấy, đao kiếm không có mắt, trong lòng ta thấy đầu không rơi xuống đất... thì chuyện này không xong đâu.” Nhị Hổ Tử nhìn thấy nhiều Kim Vệ Quân như thế, tự biết đại kiếp của Cẩm Cung đã đến, nhìn quanh bốn phía một cái rồi đột nhiên “bịch” một tiếng, quỳ xuống không ngừng dập đầu, “Quận chúa, mau cứu Cẩm Cung đi. Nể tình Viên đại ca là bạn với người, người máu cứu các huynh đệ Cẩm Cung đi.”

Hạ Sơ Thất nhíu chặt lông mày, nhìn sườn núi đã nghiễm nhiên biến thành một cái lò sát sinh, trao đổi với Lý Mạc, “Biểu tỷ, tỷ có thể khiến cho người Cẩm Cung dừng tay trước hay không?” Sắc mặt Lý Mạc trắng bệch, “Tỷ thử xem.”

Nàng ta đi về phía trước mấy bước, nhưng đoàn người vẫn đánh nhau không ngừng, toàn thân Trần Đại Ngưu đẫm máu bị đám người Cẩm Cung vây vào giữa, giống như một Ma Vương Địa Ngục đã giết đỏ cả mắt, mỗi một đao vung lên đều thấy máu. Người Cấm Cung cũng vì thù mới hận cũ, trước sau cùng xông lên.

“Phó đại ca, không cần đánh nữa, các ngươi dừng tay trước đi!”

Hạ Sơ Thất cũng cao giọng hổ, “Đại Ngưu ca! Ta là Sở Thất. Lát nữa bọn họ dừng tay, huynh cũng dùng tay lại có được không? Trước tiên chúng ta dùng tay rồi có chuyện gì thì nói!”

Hai cô gái hò hét ở bên cạnh, đối với đám đàn ông đang giết đỏ mắt thì có bao nhiêu tác dụng chứ? Không có ai để ý đến các nàng, tiếng la hét vẫn như cũ, người Cẩm Cung không dừng tay, Trần Đại Ngưu một mình càng sẽ không dừng tay, trông thấy từng người từng người bị thương ngã xuống, Lý Mạc bỗng nhiên vô ngựa vọt tới.

“Người Cẩm Cung nghe dây, ta là Lý Mạc, ta nhận được nhờ vả của Viện đại ca lúc lâm chung, tạm thời quản lý Cẩm Cung. Ta lệnh cho các ngươi trước hết dừng tay lại, các ngươi không tin có thể nhìn xem vật trong tay ta là vật gì?”

Nàng ngồi trên lưng ngựa, giơ cao vật trong tay lên, đó là một cái nhẫn được chế tạo từ ngà voi.

Chiếc nhẫn đó là vật không rời người của Viện Hình, cũng là tín vật của hắn ta. Có người giật mình nhìn lại, có người thì đang hoài nghi, có người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai đáp ứng ngay.

Nhị Hổ Tử đứng lên, lảo đảo đi tới, “Nhị đương gia, nàng ấy nói thật đấy, nàng ấy chính là Lý Mạc đã cứu Đại dương gia ở Thừa An, các ngươi phải tin tưởng chứ, đây đều là ý của Đại dương gia!” Mắt Phó Thành Hạo đỏ bừng nhìn qua, cuối cùng vẫn cắn răng, giậm chân. “Dừng tay, đều dừng tay lại cho ta!” Một trận chém giết và hỗn loạn ngừng lại, Trần Đại Ngưu cầm cây đao ướt đẫm máu tươi, thở hồng hộc, hiển nhiên cũng đã mệt đến ngất ngư. Y nhìn Hạ Sơ Thất, lại nhìn Phó Thành Hạo và những thi thể dưới đất, không đợi Hạ Sơ Thất nói lời khuyên giải, y đã vứt đao xuống. “Các ngươi giết vị hôn thê của ta, ta cũng biết nhiều người của các ngươi như vậy. Chúng ta xem như hòa nhau, về sau nếu còn ai muốn báo thù thì tìm ông đây, đừng tìm người khác gây phiền phức.”

Dứt lời, y đẩy người trước mặt ra, nhanh chân đi ra ngoài, Phó Thành Hạo nhìn theo y. “Đã xong rồi ư? Một trăm lượng tiền chuộc đâu?” Trần Đại Ngưu quay đầu, “Một túi đá, con mẹ ngươi có muốn hay không?” Đánh nhau tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn qua vô cùng có tính hài kịch, nhưng cũng phản ánh chân thực tâm tính của người giang hồ đương thời. Cho dù là Trần Đại Ngưu hay là người Cẩm Cung, thực chất đều là hán tử. Máu chảy, người chết, nói một câu xong là xong, cho dù máu trên núi còn chưa khô nhưng vẫn có thể dịu trở lại.

Dùng một từ để miêu tả tràng diện giết chóc này, đơn giản chính là máu tươi, không có một chút ý thơ nào. Lúc Trần Đại Ngưu đi ra khỏi đám người, tất cả Kim Vệ Quân đều vui mừng khôn xiết mà rống to, y cũng không nói gì, chỉ đi tới ôm Triệu Như Na đặt lên lưng ngựa.

“Ta đưa nàng về.” Các tướng sĩ lại cười vang. Sau khi cười vang, hai phe nhân mã chậm rãi tản ra. Hạ Sơ Thất xoay người ngồi lên lưng ngựa, nhìn Kim Vệ Quân và người Cẩm Cung đang rút lui như thủy triều, nhận thấy có một ít cảm xúc đang dâng lên trong lòng.