Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền sáng lấp lánh: “Người đời đều nói Cẩm Y Vệ ta giết người như rạ, xem mạng người như cỏ rác. Nhưng nếu so với điện hạ ngài thì cái danh Sát Tinh của ta đúng



là oan ức rồi. Bắt tù binh cũng thật dã man. Luận về lòng quân, luận về sự trông đợi của mọi người, luận về mưu kế, ái chà, Thanh Huyền hôm nay cũng được coi như đã nâng cao kiến thức.”



“Chỉ là trò cỏn con thôi.” Giọng điệu Triệu Tôn hờ hững. Hắn rút một quyển sách từ trong áo ra, đưa cho Hạ Sơ Thất. Giọng điệu bình thản, chẳng hề có ý nguy hiểm, nhưng lại có ẩn ý trong đó, “Tiểu nô, dâng cái này cho Đông Phương đại nhân.”



“Vâng.” Hạ Sơ Thất lau nước mũi, lúc nhận sách thì lén nhìn thử. Đây chẳng phải là truyện H mà Triệu Đê Tiện đọc hôm đó sao? Lại còn tặng cho Đông Phương đại yêu nghiệt? Cái tên này nghĩ gì thế? Trong lòng buồn cười nhưng Hạ Sơ Thất vẫn giữ vẻ mặt bình thường, cúi đầu dâng lên, lại nghe Triệu Tôn nói: “Cuốn sách này rất hay, Đông Phương đại nhân cứ từ từ thưởng thức. Chờ ngươi nếm được mùi vị của phụ nữ rồi thì sẽ không để tâm đến nam nhân nữa đâu, cũng coi như bổn vương làm một việc thiện, tích công đức.”



Ngón tay thon dài của Đông Phương Thanh Huyền vuốt trang sách, tùy tiện mở ra. Chợt, hắn ta nở một nụ cười tuyệt đẹp như nhành hoa mới nhú đầu xuân, “Nếu đã vậy, Thanh Huyền từ chối lại thành bất kính, xin nhận vậy. Nhưng mà, Thanh Huyền cho rằng thứ tuyệt diệu thế này phải cùng nghiên cứu với điện hạ thì mới phù hợp. Điện hạ nói có đúng không, hửm?”



Chữ “hửm” cuối cùng ma mị tận xương. Triệu Tôn hiểm khi nở nụ cười ôn hòa, hắn tiến lên: “Cũng được, từ trước đến nay, bổn vương không để người mình chịu thiệt bao giờ.”



Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Thanh Huyền cứng lại, hắn ta gượng cười, “Ha ha! Điện hạ thật hài hước!”



Xem hai gã đàn ông đấu mồm mép, Hạ Sơ Thất ngồi bên cạnh, cảm thấy đây đúng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp. Nàng lại có cơ hội ngắm nhìn hai người đàn ông tuyệt trần bằng ánh mắt khinh nhờn thế này ở cự ly gần, đây cũng coi là có phúc nhỉ? Chậc chậc, nhìn từ góc độ của nàng, một người thì áo đỏ quyến rũ xinh đẹp, hành vi cử chỉ lả lướt, lẳng lơ; còn một người áo đen tôn quý lạnh lùng, tư thế hấp dẫn chết người, khiến ngay cả một cô gái con nhà lành như nàng mà cũng muốn thét to: “Hai người thật xứng đôi! Chi bằng ở bên nhau đi!”



“Đi thôi!”



Lúc nàng còn đang tưởng tượng thì Triệu Tôn vỗ đầu nàng một cái, rồi nghênh ngang bỏ đi. Hạ Sơ Thất than một tiếng đáng tiếc rồi lạch bạch chạy theo. Dưới mái hiên Đông Viện, Đông Phương Thanh Hiền nhìn hai bóng lưng rời đi, khóe môi khe khẽ cong lên, ý cười trong mắt càng đậm lên vài phần. “Vở diễn này càng lúc càng hay.” Vừa quay đầu lại, vẻ mặt hắn ta đã thay đổi hoàn toàn: “Như Phong.”



“Có thuộc hạ.” Một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi mặc đồ màu xanh đậm đi ra.



Đông Phương Thanh Huyền để sách trên mũi, hít một hơi thật sâu, đôi mắt nheo lại, “Chuẩn bị giấy bút.” Trong thư phòng Đồng Viện, Đông Phương Thanh Huyền ghi lên tờ giấy đầu tiên: “Tấn Vương có ý tạo phản, con gái Hạ Thị của Tiền Ngụy quốc công Hạ Đình Cán...” Viết đến đây, hắn ta lại dùng một chút, môi nhếch lên, lại đốt tờ này, đổi thành một tờ khác.




Con ngựa đen lao vút đi, cảnh vật lướt qua trước mắt, bàn tay giữ eo càng lúc càng siết chặt, cảm giác quái lạ khiến Hạ Sơ Thất bất giác nổi da gà.



“Này! Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”



Bên tại chỉ có tiếng gió vù vù, nhưng không có ai trả lời nàng.



Có thể nhìn ra được kĩ thuật cưỡi ngựa của Triệu Tôn rất giỏi. Con ngựa đen cũng là ngựa tốt tráng kiện, chở hai người trên lưng mà vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ. Tuy được nép vào cái ôm khiến lòng người mê say của trai đẹp, nhưng cưỡi ngựa thì lại không thoải mái bằng ngồi xe ngựa. Cảm giác xóc nảy đó quả thật khiến lục phủ ngũ tạng của nàng sắp lộn nhào rồi.



“Từ từ đã! Chậm chút! Này, vội đi đầu thai hả? Ta sắp nôn rồi!”



Nhưng Triệu Tôn chỉ lạnh lùng giục ngựa. Con ngựa đen sải bước, lao đi như mũi tên bắn, hí vang một tiếng đã ra khỏi Thanh Cương, càng chạy, trời càng tối. Không biết mục đích, không biết đích đến, dạ dày Hạ Sơ Thất đã cuộn trào.



“Triệu Đê Tiện, ông đây... ông đây phục. Mau... mau buông ta xuống, ta muốn nôn thật đấy.” “Đừng nhúc nhích!”



Một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt eo nàng. Triệu Tôn vẫn không chạy chậm lại, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời nhấc người nàng lên, đổi tư thế của nàng thành ngồi quay sang một bên, cả người lọt thỏm vào lòng hắn, cạnh người dán lên lồng ngực hắn, mặt bị áo bào lướt qua đau rát. Tư thế này quả thật dễ chịu hơn nhiều. Hạ Sơ Thất hít sâu một hơi, yên tĩnh trở lại, tay nắm chặt vạt áo của hắn, nhìn thẳng vào cái cằm lạnh lùng và vẻ mặt cương nghị của hắn, tức giận không thôi.



“Triệu Tôn, rốt cuộc ngài phát điên cái gì thế hả?”



Hắn vẫn không nói chuyện với nàng. Tiếng gió, tiếng ngựa hí, tiếng rừng cây xào xạc thê lương vào ban đêm khiến nàng thấy lo lắng, trái tim giật thót, cảm thấy việc này rất bất thường. Gió đêm vẫn thét gào. Chẳng biết đã chạy được bao lâu, ngựa đã chạy qua một ngọn núi khác, từng đoạn đường lướt qua, cuối cùng ngựa cũng chạy chậm hơn một chút. Hạ Sơ Thất đang buông lỏng tay thì lại chợt nghe Triệu Tôn quát khẽ, “Ôm chặt!”



rn