Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 34 :

Ngày đăng: 12:18 30/04/20


“Cái bên trên này gọi là cái bịt mắt, còn cái bên dưới này là quần chống đạn.” “Bịt mắt? Quần chống đạn?”



Hờ hững ở một tiếng, Hạ Sơ Thất giải đáp sự không biết của hắn, mí mắt nhướng lên, nói, “Lúc hai quân giao đấu thì dùng cái này để bịt mắt, rồi đội cái quần chống đạn này lên đầu thì sẽ lập tức biến thành siêu nhân, ngàn quân không thể công phá, thể tiến quân không thể chống đỡ nổi!”



“À?”



Triệu Tôn lơ đễnh phất tay áo, chỉ vào hai thứ ở trên giấy kia, cứ như đang chỉ vào giang sơn, lúc liếc nhìn nàng thì vẻ mặt nghiêm trang, lạnh tanh, đôi lông mày lại nhướng cao lên.



“Vậy được, đợi làm xong, người mặc vào trước cho gia xem thử có phá được hay không?”



“Hả?” Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất run rẩy như bị trúng gió, không nói nổi nên lời.



“Không được sao?” Triệu Tôn cao giọng. Mãi một lúc lâu, Hạ Sơ Thất mới khép miệng lại được, cười ha ha đáp lời:



“Được được được, chắc chắn rồi.”



Đỏ mặt nói xong, nàng vội ho một tiếng, nhân lúc rót trà cho hắn mà liếc nhìn sắc mặt của hắn, bỏ qua chủ đề mà ngay cả nữ hán tử như nàng cũng phải xấu hổ này, “Chuyện đó... Nguyệt đại tỷ nói ngài tìm ta, có chuyện gì thế?” Triệu Tôn như thể thỏa mãn cho ý đồ nhỏ nhặt của nàng, nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới ung dung nói, “Đi ra ngoài với gia một chuyến.”


Mấy người trong lều đều ngạc nhiên, bị dọa ngây người. Mặc dù Hạ Sơ Thất cũng thấy khó tin, nhưng vẫn vui sướng như nhặt được của quý, “Nhóc con, đói bụng lắm đúng không? Chết vì sĩ diện thì chỉ tổ khổ mình.”



Triệu Tôn vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm hơn trước. Trần Đại Ngưu kia là người thô kệch, không biết chữ, chỉ cười ha ha nói Sở tiểu lang cao minh, rồi khen lấy khen để, dùng luôn cả mấy câu thành ngữ mày vừa học được:



“Gia, thuộc hạ thấy Sở tiểu lang và con chim này đúng là... là... là gì nhỉ? À đúng rồi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”



Vẻ mặt Hạ Sơ Thất chợt biến, nàng nhe răng: “Này, tên đần kia, ngươi chửi ai đó hả?”



“Ta... ta...” Trần Đại Ngưu khen chân thành mà lại bị mắng, đành phải nhìn về phía Triệu Tôn xin chỉ bảo. Nhưng lúc này, bất chợt có tiếng thị vệ cao giọng bấm báo: “Báo!” Ngay sau đó, một người chạy vội vào, hóa ra là Nguyễn Hữu lúc trước đi lo việc. Hắn ta không cười đùa cợt nhả như bình thường, bên trong mặc bộ cấm bào, bên ngoài khoác áo giáp bạc, đội mũ vàng, tay nắm chặt đao bên hông, tiến đến ghé vào tai Triệu Tôn, khẽ giọng thì thầm mấy câu.



“Biết rồi.” Vẻ mặt Triệu Tôn lạnh tanh.



Triệu Tôn dặn dò Trần Đại Ngưu mấy câu về công việc khác, rồi liền đưa Hạ Sơ Thất ra khỏi doanh trại, leo lên cỗ xe ngựa vừa nãy. Hắn đi vội vàng, Hạ Sơ Thất không biết cụ thể là có chuyện gì, nhưng vẫn nhận ra được đôi chút từ vẻ mặt nghiêm trọng của hắn.



Cũng may là dù có chuyện lớn cũng không liên quan đến nàng lắm. Hạ Sơ Thất vui vẻ ngâm nga hát, ngắm cảnh ven đường, thỉnh thoảng chọc hắn đôi câu. “Sao thế: Nhà có tang hả? Nhìn cái mặt căng thẳng kìa, xấu chết đi được.” Triệu Tôn liếc sang: “Khổng Tử nói, quân tử thiếu đi sự nghiêm túc thì không có uy nghiêm.”



rn