Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 37 : Xinh đẹp tuyệt trần và lạnh lùng vô thường (10)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Cơn mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, như thể không có dấu hiệu ngừng. - Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Sơ Thất mơ màng sắp ngủ. Lúc này, Đông Phương Thanh Huyền mới bước vào phòng2lần thứ hai.
“Xem chừng mưa sẽ không tạnh đầu, chúng ta nên khởi hành thôi.”
“Đi đâu?” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta một cái.
“Chỗ này quá đơn sơ, thiệt thòi cho ngươi quá. Bổn tọa sẽ đổi cho ngươi một nơi khác8rộng rãi hơn.”
Đông Phương Thanh Huyền vẫy tay một cái, liền có người kéo nàng dậy.
Hạ Sơ Thất hét to, “Đợi đã, đợi đã, đời người có ba chuyện gấp. Đại đô đốc, có thể cho ta đi đại tiện đã được không?”
“Xin6cứ tự nhiên!” Đông Phương Thanh Huyền chỉ chỉ về phía cái bố ở cạnh giường. “Như thể hình như không ổn lắm? Bị mọc lẹo mắt thì khó trị lắm đấy.” Hạ Sơ Thất cười cười.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, không3rõ cảm xúc, chỉ nói “Nhanh lên”, rồi dẫn người ra khỏi phòng.
Hạ Sơ Thất không biết đây là nơi nào, nhìn ngó xung quanh, trừ bao đồ nội y nàng lấy từ tiệm may về thì không còn đồ vật nào khác.5Làm sao để lại kí hiệu cho người lần theo tìm nàng đây? Ngồi trên bộ, trong tiếng mưa rào rào như khóc, Hạ Sơ Thất chợt nảy ra một ý, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Nàng vừa sắp xếp ổn thỏa xong thì cửa phòng đã bị Đông Phương yêu nghiệt đẩy ra một cách không nể nang gì.
Hạ Sơ Thất quát khẽ, “Ối! Cái con người này! Nam nữ thụ thụ bất thân, không hiểu hay sao? Nhỡ ta vẫn chưa tè xong thì sao?”
Huyện Sùng Ninh là một trong những đường giao thông quan trọng đi từ huyện Thanh Cương thông suốt tới phủ Cẩm Thành, lối kiến trúc không có khác biệt gì nhiều so với các huyện phủ khác. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, trận mưa lớn hai ngày nay cũng đã dừng lại. Từ xa đã thấy ở chỗ cổng thành có quan binh mặc áo giáp đeo đao kiếm đang kiểm tra. Vào thời điểm không phải trong thời chiến, bình thường cống thành sẽ không chặn đường. Rõ ràng ngày hôm nay không giống với mọi ngày. “Đại đô đốc, Sùng Ninh có kiểm tra thông hành.”
Đông Phương Thanh Huyền động đậy ngón tay, “Đưa lệnh bài của bổn tọa ra.” Đám người bọn họ rời đi khỏi Thanh Cương vẫn mặc thường phục, trên xe ngựa cũng không có treo cờ Cẩm Y Vệ. Một viên hiệu úy vừa nhận lệnh, liền xuống ngựa bước nhanh tới, lén lén kéo một tên Bách phu trưởng
cổng, nói khẽ, “Xe ngựa của Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, mau mau cho qua.” Lệnh bài của chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vẫn thường rất có uy lực. Gần như không hề chậm trễ, binh lính kiểm tranh nhanh chóng nhường đường, cúi đầu hành lễ. Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi lăn bánh, đang chuẩn bị vào thành, đột nhiên nghe thấy trong thành truyền đến một âm thanh như vịt đực.
“Chậm đã! Tần Vương điện hạ giá đáo!”
Tiếng vó ngựa rầm rập chạy tới, một nhóm Kim Vệ quân ăn mặc chỉnh tề chạy như bay tới. Không giống như những quan viên nãy giờ kiểm tra ở cổng thành, đám người này vừa tới gần cổng thành thì đã có một luồng sát khí phà vào mặt. Đó là loại sức mạnh kinh người được tôi luyện từ những cuộc chinh chiến trên chiến trường đầy khói lửa mới có thể đem lại.
Triệu Tôn đi đầu lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên chiến mã. Chỉ thoáng chốc, từ binh lính giữ cửa thành đến tướng sĩ Cẩm Y Vệ, cùng với bá tánh ở hai bên cổng thành đều đồng loạt quỳ xuống, hô vang chúc Tần Vương điện hạ kim an, đồng thanh hộ thiên tuế. Triệu Tôn hộ “bình thân”, rồi quất roi ngựa, chỉ vào chiếc xe ngựa sơn màu đen.
“Người ngồi trong xe là ai?”
Một viên Giáo úy Cẩm Y Vệ trong bộ thường phục vội vàng nghênh đón, quỳ một gối xuống đất. “Bẩm điện hạ, là Đông Phương Đại đô đốc hay tin Ninh Vương điện hạ ngã ngựa bị thương, nên đang chuẩn bị đến thăm. Kính mời điện hạ lên đường trước, chúng thần lập tức nhường đường.”
Triệu Tôn hừ lạnh, khoan thai thúc ngựa lại gần, nhìn cỗ xe ngựa được bịt kín.
“Đông Phương đại nhân, mời ra nói chuyện.”