Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 392 : Nghiêng tay làm mây, úp tay làm mưa (11)
Ngày đăng: 12:23 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của người bên trên.
Hạ Sơ Thất nhìn người trước mặt với ánh mắt vô tội, chắp tay, liên tục làm động tác cầu xin tha mạng, nói nhỏ nhẹ: “Tiểu ca, ta không có cố ý đầu, không cố ý thật mà
Ta sẽ lau cho người ngay lập tức, lau ngay đây!” Người tên Tăng Tam rất tức giận, nhưng thường có câu “không đánh người mặt cười”, nhất là khi Hạ Sơ Thất đang thành tâm lấy lòng người khác, biểu cảm đó, động tác đó, quả thật giống hệt động vật đáng yêu.
Tăng Tam gạt nước trên người đi, ngẩng đầu lên nhìn, lớn giọng: “Không sao, Cáp Mổ ca, người này khó hầu hạ thật, bắn hết nước lên người ông dây.”
“Hề hề, còn tưởng người chọc ghẹo cô nương2nhà người ta nữa chứ.”
Bên trên có người trêu đùa nên Tăng Tam cũng không tức giận, cậu ta cười trả lời.
“Ta làm gì dám chứ? Chẳng phải đây là nữ nhân của Tấn vương đấy ư?”
“Cũng phải, có cho thì tiểu tử nhà ngươi cũng chẳng có cái gan này.”
Lần này, Tăng Tam rất lâu không trả lời
Bị Cáp Mổ truy hỏi, một lúc sau, cậu ta mới cất giọng nói ồm ồm đáp: “Cáp Mộ ca, nếu ả ta đã là nữ nhân của Tấn vương thì càng phải chơi cho biết, như vậy mới hấp dẫn chứ
Nếu chẳng phải nhờ cơ hội này, đừng nói đến chạm vào ả ta, ngay cả nhìn một lần cũng chẳng được
Cáp Mô ca, chi bằng chúng ta nếm thử ả ta đi nhỉ?”
“Không hay đâu.” Rõ ràng người bên trên cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng9vẫn không dám
Tăng Tam khựng lại, tốc độ nói rõ ràng đã chậm hơn trước, “Cáp Mô ca, dù sao chỗ này cũng chỉ có ba người là ta huynh và Lão Thường, chúng ta không nói thì ai biết? Ả này chẳng thể ra khỏi động này được đầu, sớm muộn gì cũng chết, không chơi thì lãng phí lắm.”
Cáp Mô vẫn đang do dự thì bên dưới Hạ Sơ Thất bỗng kêu lên, “Này, người đứng làm bậy
A, ngươi đừng làm bậy
Người người ngươi, ngươi sở chỗ nào đấy? A!”
Nghe thấy tiếng kêu nhỏ bé nỉ non của nàng, Cáp Mô càng thấy ngứa ngáy trong lòng hơn
“Tăng Tam, đừng chơi nữa, lát nữa lão đại sẽ về đấy.”
Không cần biết gã nói gì, Tăng Tam vẫn nhất quyết làm theo ý mình, “Cáp Mô ca, nhanh lên, kéo cửa sổ trên mái nhà xuống,6che giúp cho huynh đệ
Huynh canh chừng trước, đợi huynh đệ làm xong rồi đổi lượt đến huynh...” Những người này ngày thường hiếm có dịp tiếp cận nữ sắc, bị Tằng Tam dụ dỗ như thế, cái người tên Cáp Mô kia cười gian, dường như nổi hứng thú, nhanh chóng đáp lời, “cộp”, cửa sổ bên trên được buông xuống
Đuốc trong hang đá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo
Trán Tăng Tam đổ mồ hôi lạnh, thở phào, khuôn mặt đen thui nay lại trở nên tái nhợt
Cậu ta cúi đầu, trong ánh lửa, nhìn nữ tử vừa cười gian xảo như một con hồ ly vừa kêu “đừng mà”
“Ta đã làm theo ý của ngươi rồi
Ngươi..
ngươi thả ta ra.”
“Thả ngươi? Ngươi cho rằng ta cũng ngốc như ngươi à?” Hạ Sơ Thất cần thanh đao sắc bén cướp được từ trên eo cậu ta, sau0đó chỉa vào cổ cậu ta, một tay khác vội vàng luồn vào ngực, xác định xem vật phòng thân có còn hay không
Quả nhiên, không chỉ bằng cổ tay tỏa ái bị lấy mất, mà những thứ khác trên người cũng bị cuỗm đi hết
“Mę nó!” Nàng tức giận chửi thề, nheo mắt lại, nhìn tên kia.
“Tiểu ca, ngươi không cần phải sợ
Ta nhìn ra được, ngươi không phải là người đại gian đại ác, nếu không sẽ không vì thương hại ta mà trúng kể
Ngươi đi theo Hạ Đình Đức làm chuyện ác, có lẽ cũng chưa hẳn là ý muốn của ngươi, nhập ngũ ăn lương, chỉ vì muốn lấp đầy bụng, ta biết chỗ khó của ngươi.”
Tăng Tam khẽ quát lên: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hạ Sơ Thất cười tươi, xưng hô thân thiết hơn một chút, “Tăng Tam ca, nước luôn7chảy xuống nơi thấp, người phải hướng về nơi cao, chắc ngươi cũng hiểu đạo lý này
Những gì Hạ Đình Đức làm, người người oán trách, sẽ không có kết quả tốt đâu
Ta hỏi người một câu, binh sĩ canh giữ lương thảo ở đây hôm qua đi đâu hết rồi? Ngươi có biết thật hay không?” Tất nhiên là bọn chúng đã chết rồi, vả lại còn chết trên tay họ
Mắt của Tăng Tam đỏ ngầu, nghiến răng, “Ta không biết.” “Đừng giả vờ nữa.” Hạ Sơ Thất bật cười, nói nhỏ, “Tăng Tam ca, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, người biết càng nhiều bí mật thì càng chết sớm, ta dùng đầu trên cổ đảm bảo, hậu quả của việc ngươi nối giao cho giặc sẽ là chôn xác ở Âm Sơn.”
Nàng nói rất nghiêm túc, lý lẽ hùng hồn, chữ nào chữ nấy đánh thẳng vào lòng người
Vừa thuyết phục Tăng Tam, vừa thỉnh thoảng thở dốc vài hơi, phối hợp kêu rên khe khẽ, từ đầu đến cuối phía trên vẫn không phát hiện ra điểm khác thường của bên dưới, và Tăng Tam cũng bắt đầu do dự trước những lời khuyên nhủ của nàng
Hạ Sơ Thất cảm thấy mình cũng có năng lực làm công tác xách động, thấy mặt mày Tăng Tam ảm đạm, dường như đã lung lay, nàng thăm dò, nới thanh đao đang kể trên cô cậu ta ra một chút.
“Tăng Tam ca, chắc ngươi cũng biết danh tiếng của Tấn vương
Và ngươi cũng biết ta là ai
Nếu như ta không đoán sai, Tấn vương đã đến cứu ta rồi có đúng không? Ta là nữ tử hắn xem trọng nhất, nếu người nghe theo ta, sau này Tấn vương sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.”
Tăng Tam hạ giọng xuống, nuốt nước bọt, nói một cách khó khăn, “Bên ngoài thiên la địa võng, ngươi không thoát được đầu
Cho dù ta có giúp, cũng không cứu được mạng của ngươi
Huống gì có khi còn kéo theo mạng của ta nữa.”
Hạ Sơ Thất cười lạnh, “Đừng ngu ngốc nữa, ngươi cứ chịu khó suy nghĩ lời ta nói đi, ngươi hành quân đánh trận, chẳng phải cũng là lấy mạng nhỏ ra đùa đấy ư? Nhưng muốn lập công muốn thăng quan phát tài thì ngươi có cơ hội không? Chẳng phải vẫn làm một tiểu binh cả đời đầy sao? Tăng Tam ca, binh sĩ bình thường muốn bắt được mối quan hệ với Tấn vương, dùng hết cả đời cũng chẳng làm được nữa là
Giờ đây cơ hội tốt đang bày ra trước mắt, nếu ngươi bỏ lỡ...”
“Được, ta làm!”
Hạ Sơ Thất kinh ngạc, vỗ thật mạnh vào vai cậu ta, “Hay lắm!”
“Nhưng ta phải làm gì?” “Yên tâm, ta tự có cách” Hạ Sơ Thất nói nhỏ bên tai cậu ta, tiện thể giải thích tình hình của Triệu Tôn, rồi gật đầu, dặn dò Tăng Tam, nhưng nàng chưa nói xong thì có tiếng “thùng thùng” vọng tới từ phiến đá bên trên
Cả người Tăng Tam cứng đờ, vẻ mặt hơi khiếp sợ
Nàng lắc đầu, giả vờ sợ hãi khóc lóc
Không lâu sau, có tiếng cười dâm tà của Cáp Mô vọng tới từ bên trên
“Tăng Tam, Lão Thường hỏi người đã vui vẻ đủ chưa? Nhanh lên, ca ca đang đợi đây.” Tăng Tam cử động cánh môi, dường như hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời dặn của nàng, “Cáp Mô ca, huynh đệ làm xong rồi, ngươi mau xuống đi.” “Xuống ngay!” cửa sổ mái được mở ra, thêm một bó đuốc nữa xuất hiện nơi cửa động
Nương theo sợi dây thừng thô to, một người trượt “vút” xuống như khỉ
Lần này, Hạ Sơ Thất không cho gã có cơ hội nói chuyện nữa, nàng vốn đang trốn ở nơi tiếp đất, giơ thanh đao lên, dùng chuối đao chém mạnh vào gáy đối phương, cái gã tên Cáp Mô kia rên lên một tiết, sau đó ngã xuống đất
“Sao rồi?” Một tên khác ở bên trên cười hỏi
Tăng Tam hổ lớn trả lời, “Không sao, hề hề, Cáp Mổ ca thấy cả người mỹ nhân mềm nhũn nên không đứng vững
Lão Thường, kéo ta, ta lên đây.” “Được thôi.”
Nhìn sợi dây thừng đung đưa trước mặt, Hạ Sơ Thất nhanh chóng nắm chặt rồi trèo lên, ở bên trên Lão Thường cứ nghĩ rằng là Tăng Tam, vừa kéo vừa trêu ghẹo: “Tiểu tử này, mới có một chút thôi sao mà nhẹ đi nhiều thế? Mới một lần mà đã hút cạn cơ thể rồi?”
Tất nhiên là Hạ Sơ Thất sẽ không trả lời, vừa nhảy người ra khỏi động thì khẽ quát lên.
“Lão Thường!”
Lão Thường há miệng, vừa định gọi người thì thanh đao trong tay nàng vung lên
Nàng không thể lưu tình đối với kẻ địch, mũi đao đâm thẳng vào ngực, máu tươi phun lên người nàng
Nàng rùng mình, nhìn gã trợn mắt, niệm một câu “làm ma đi tìm Hạ Đình Đức”, không rút đao ra mà thấy luôn thanh đao trên người Lão Thường, đẩy gã vào động rồi kéo Tăng Tam đang sợ mất mật lên.
“Tăng Tam ca, giờ đây làm ngươi cũng đã làm, không làm cũng đã làm
Người biết đấy, bây giờ có hố lên cũng đã không kịp
Yên tâm, ơn hôm nay, ngày sau sẽ trả.” Răng của Tăng Tam va lập cập vào nhau, nhìn nàng bình tĩnh thế kia mà thấy hơi khiếp sợ
“Ta không cần người báo ơn, chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ này thôi.”
Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, dưới ánh lửa hai mắt hỏa xanh lè, “Đừng nói những lời xui xẻo
Vẫn còn một chuyện nữa, ngươi phải làm theo lời của ta, chỉ cần làm tốt, thăng quan phát tài chỉ là chuyện nhỏ.” Nàng ngoắc ngón tay, hạ giọng, nói nhỏ bên tai cậu ta vài câu
Tăng Tam sửng sốt, Hạ Sơ Thất nháy mắt.
“Đi đi.” Tăng Tam đi rồi, thạch động giam nàng lúc nãy chìm vào im lặng, không có chút âm thanh tiếng động nào
Nàng cầm lấy một bó đuốc đang cắm trên tường, nhờ vào ánh sáng yếu ớt kia, từ từ lần mò trong thông đạo
Nơi nàng đang ở lúc này, bốn phía đều là vách đá, nhìn cấu trúc thấy hơi giống với thông đạo ở quận đô đốc Nam Âm Sơn, nhưng so với thông đạo kia thì nơi này lại rộng và dài hơn
Đi được một đoạn, nàng bỗng thấy một đoạn cầu thang dài xuất hiện trước mặt, nàng nhìn theo, cuối cầu thang có hai cánh cửa đá dày cui đang đóng chặt, chặn kín lối đi.
Dưới Âm Sơn này rốt cuộc có thứ gì?
Nàng giơ bó đuốc lên, bước từng bước lên bậc thang, ánh lửa rọi sáng cánh cửa, nàng phát hiện nó giống hệt với bức tường đã từng nhìn thấy khi ở đồn trú, chắc là cũng từng có chữ hoặc hình vẽ nhưng đã bị người ta phá xóa đi
Có điều, nhìn tường đá có kích thước lớn, cửa đá hùng vĩ đồ sộ, và còn bậc cầu thang được lót bằng đá xanh dài tít kia, nàng bỗng thấy lạnh người.
Chẳng lẽ đã bị nàng nói trúng thật? Đây là hoàng lăng? Vị trí nàng đang đứng là đường vào mộ? “Nhanh lên! A ta chạy rồi.” “Mau lục soát!”
Nàng chưa kịp làm rõ đây là lăng mộ của vị hoàng để xui xẻo nào thì có một chuỗi tiếng hổ gào và bước chân loáng thoáng vọng tới
Nàng không có cách nào quan sát kĩ hơn, chỉ có thể vội vàng dập tắt bó đuốc trên tường đá,
Cửa đồn trú dốc phía Nam Ấm Sơn
Gió bắc rít gào, cờ bay phấp phới.