Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 404 : Chấp niệm vì yêu (10)

Ngày đăng: 12:24 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta đi xem.”

Nàng đang định tới gần, Triệu Tôn lại túm tay kéo lại

“Không được.”

“Vì sao?”

“Nếu đó là nguồn của thuốc độc, vậy thì càng tới gần thì sẽ càng dễ trúng độc

Hơn nữa, vì không để nguồn gốc thuốc độc bị phá hỏng, tất nhiên người kia sẽ sắp đặt cơ quan cực kỳ độc ác.” “Nhưng giờ phải làm sao đây? Sợ là bọn họ không chịu được lâu đâu

Chỉ có thể dùng trong phòng tử này một khắc, nãy giờ đã qua không ít thời gian rồi, chúng ta còn chưa tìm được lối ra.”

A Thất nhìn nơi đó xem.” Không đợi nàng nói xong, Triệu Tôn lại túm tay nàng.

Nàng nghiêng người nhìn sang, thấy bên phía tay trái của hắn có một khối được điêu khắc2giống như cây tùng, hơn nữa ở trên hòn giả sơn còn có một tấm bia đá

Ở trong phòng tử, tất cả mọi thứ đều có đủ mọi loại trạng thái, nhìn giống như cây cỏ chim chóc, nhưng đều được tạc ra từ đá

Tấm bia đá này cũng vậy, điểm khác duy nhất là ở trên bề mặt là một hàng chữ phiên âm màu đỏ thẫm.

“Nếu người đã có thể nhận biết những chữ này có nghĩa là đến từ cùng một nơi với ta

Thế thì ta lại chỉ điểm cho ngươi một lần nữa

Trong đình Uyên Ương có bày một ván cờ

Thế cục ván cờ là tử cục, tên khốn kia trước khi chết đã khích ta, nói rằng nếu ta có bản lĩnh phá thế cục này9thì mới có tư cách cùng chết với hắn

Vì thế, ta lại sống lâu thêm mấy năm

Nhưng tử cục vẫn chưa giải, cả đời ta tiếc nuối, canh cánh trong lòng

Nếu ngươi có thể phá cục, ta sẽ cho người một cơ hội cầu sinh

Chú thích: Ấn lên bia cây tùng, ván cờ sẽ mở ra, vẫn là một khắc

Không phá được cục, người xem cờ chắc chắn phải chết.”

Từng từ từng chữ đều giống như một đám máu đỏ tươi, càng đọc càng khiến người ta thấy sợ hãi

Phía dưới những chữ này còn có một câu cảm thán, “Hai người, một nấm mồ

Cái chết là điểm cuối bắt buộc của đời người, chết trong định Uyên Ương, thành quỷ cũng phong lưu.” Hạ Sơ Thất chép miệng, nhìn về6phía Triệu Tổn một cách cổ quái

“Làm sao bây giờ?”

“Hay là cứ thử một lần.”

Nghe hắn nói thể, Hạ Sơ Thất kinh hãi nhảy dựng lên.

“Triệu Thập Cửu, ta biết bản lĩnh của chàng, nhưng chàng nói xem, người này có thể thiết kế lăng mộ tinh xảo đến vậy, có thể thấy được trí tuệ của người đó là người bình thường không thể so sánh nổi

Tử cục mà cả đời bà ấy không giải được, sao chàng có thể phá giải trong vòng mười lăm phút chứ? Thôi đừng đùa nữa, chúng ta nghĩ cách khác đi.” Sắc mặt Triệu Tôn rất âm trầm, hắn nhìn nàng, “A Thất, đã qua một nửa thời gian của một khắc rồi.” Hắn nói đúng, chỉ còn chưa tới nửa khắc thời0gian, một đám hai mươi mốt người, trước mắt, trừ mười người Triệu Tôn, Đông Phương Thanh Huyền, Trần Cảnh, Giáp Nhất, Như Phong và đám Lạp Cổ Lạp có công phu cực cao và không uống rượu trong phòng kinh thì những người còn lại đều đã chìm vào trong ảo giác, không thể tự thoát ra được

Hiệu ứng quân bài domino càng thêm lợi hại

Trong lúc hai người bọn họ nghiên cứu “đình Uyên Ương và rồng bằng đá” kia, lại có thêm hai thị vệ rơi vào trạng thái điên cuồng.

Nàng nhăn mày, “Triệu Thập Cửu, chúng ta có thể phá hủy cơ quan được không? Giống như ở phòng hưu ấy?”

“Không thể

Phòng tử là phòng nguy hiểm nhất trong tâm phòng

Mặc dù phá hủy thì cũng có7thể nhanh chóng khởi động lại

Bà ấy đã xây dựng phòng tử, bỏ ra nhiều công sức như thế, sao có thể để chúng ta như ý được chứ? Chỉ có cách duy nhất là phá giải ván cờ.” “Nhưng như vậy thì chàng quá nguy hiểm! Không nói tới việc trong đình này tràn ngập khí độc, chỉ nói riêng tám con rồng cuộn khúc ở bên ngoài đình thôi, chắc chắn đã không phải để trang trí rồi

Ngoài ván cờ ra, lỡ như còn nguy hiểm gì khác thì sao?” Đông Phương Thanh Huyền than khẽ một tiếng, “Bổn tọa có một biện pháp.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng lên, vui sướng quay đầu lại nhìn

“Biện pháp gì thế?”

Đông Phương Thanh Huyền nhoẻn miệng cười, không hề hoang mang mà rút đao Tú Xuân bên người ra, giọng nói vẫn dịu dàng dễ nghe trước sau như một.

“Giết!”

Giết ai? Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, khó hiểu hỏi, khi tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên đám người thị vệ đã lâm vào ảo giác không thể nào thanh tỉnh được, nàng bừng tỉnh hiểu ra, “Ngươi muốn giết bọn họ ư?” Trong đôi mắt trong sáng của nàng mang theo một chút mờ mịt, tràn ngập vẻ không dám tin

Đông Phương Thanh Huyền chỉ nhìn nàng một chút rồi lại dời mắt đi, nhẹ nhàng cười như gió thoảng

“Nếu các ngươi sợ động sát niệm và chấp niệm, bổn tọa không ngại ra tay đâu

Không bị bọn họ liên lụy thì chúng ta có thể rời đi ngay.” Lỗ tai Hạ Sơ Thất ong một tiếng, mạch máu như bị đông cứng lại

Con người ai cũng ích kỷ, sống chết trước mặt, bỏ rơi bằng hữu, riêng mình chạy trốn là chuyện rất bình thường, lựa chọn của Đông Phương Thanh Huyền cũng là lựa chọn của đại đa số người.

Nhưng mà sau khi trải qua sáu của đồng cam cộng khổ trước đó, nàng và những người này đã có tình cảm chiến hữu với nhau

Tuy bọn họ chỉ là thị vệ, nhưng họ đã cứu nàng, giúp nàng, thậm chí còn không nỡ ăn một miếng lương khô chỉ vì muốn bảo vệ chủ nhân

Hiện giờ, bọn họ còn sống sờ sờ ở nơi đó, nàng thậm chí còn chẳng nhẫn tâm bỏ rơi bọn họ, huống chi, Đông Phương Thanh Huyền còn muốn ra tay giết bọn họ nữa chứ?

“Nếu chần chừ thì tất cả mọi người sẽ đều chết hết.”

Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ nhàng, lại bổ sung một câu, Thấy Hạ Sơ Thất sững sờ mà Triệu Tôn thì chẳng tỏ thái độ gì, hắn ta khẽ cong môi, xoay người đi về phía một đám thị vệ đang giãy giụa.

“Đại đô đốc, không thể được!” Sao Hạ Sơ Thất có thể nhìn cảnh thương tâm như thể xảy ra được chứ?

“Không thể chờ nữa!” Đông Phương Thanh Huyền quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt yêu dã mà diễm lệ hiểm khi nào nghiêm túc như thế, nhưng khóe môi vẫn nở một nụ cười nhạt, “Thất tiểu thư, bổn tọa biết nàng tốt bụng

Nhưng nếu còn chờ nữa thì một khắc sẽ qua đấy

Đến lúc đó, cơ quan ở phòng tử mở ra, tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.” “Không cần phải giết bọn họ

Chúng ta lập tức mang theo họ rời đi, còn kịp..” “Mang theo họ thì sẽ không kịp nữa!” Đông Phương Thanh Huyền tăng cao âm thanh, đao Tú Xuân chỉ về người đang nằm trên mặt đất, từng câu từng chữ của hắn đều mang theo lạnh lẽo, “Thất tiểu thư, nàng không thấy sao? Bọn họ hoặc sung sướng, hoặc đau khổ, đều đã tới cực hạn rồi

Hiện giờ giết bọn họ, bọn họ sẽ không phải chịu đau đớn lớn hơn nữa.” “Sai rồi, ngươi không phải bọn họ, ngươi không có quyền quyết định vận mệnh của họ!” “Vận mệnh ư?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Sớm muộn gì cũng chết, chết sớm siêu sinh sớm

Hơn nữa, chết sung sướng trên thiên đường so với sau một khắc, tất cả mọi người đều chết trong địa ngục đau đớn thì tốt hơn nhiều.” Dứt lời, hắn ta phất mạnh tay áo bào, bình tĩnh quay đầu cười quyến rũ, nhưng từng chữ nói ra lại giống một thanh đao dính máu, sắc bén đến thấu xương.

“Ra tay.”

Thái độ của hắn ta cực kỳ kiên quyết khiến cho trái tim của Hạ Sơ Thất thắt lại.

“Đông Phương Thanh Huyền, tên khốn này! Giết người sung sướng lắm, hay là có cảm giác thành tựu hả?” Đông Phương Thanh Huyền hơi híp mắt lại, “Không biết bọn họ, nàng chịu đi sao?”

“Sự sống chết của ta thì liên quan quái gì tới người chứ?”

Nàng tức giận mắng hắn ta một câu theo bản năng xong liền thấy sắc mặt hắn ta thay đổi, hiển nhiên muốn ra tay thì nàng túm chặt lấy cổ tay hắn ta, nhìn đao Tú Xuân loang loáng ánh sáng lạnh trên tay hắn, nói nhanh và đầy kiên định, “Đại đô đốc, lúc trước chúng ta đã thống nhất rồi mà, không vứt bỏ, không buông tay, ngươi có hiểu ý là gì không hả? Giờ bọn họ vẫn còn sống, bọn họ là chiến hữu, là huynh đệ của chúng ta, sao chúng ta có thể từ bỏ họ được chứ? Nếu từ bỏ, cho dù chúng ta có sống sót thì lương tâm cũng bị cắn rứt cả đời, sống còn ý nghĩa gì nữa?”

“Trong lòng bổn tọa, chưa từng có chiến hữu, cũng không có huynh đệ.”

“Đúng thế, cho nên người là một quái vật máu lạnh và ích kỷ! Cho nên đời này ngươi không tìm thấy ai đối xử tốt với mình, sống cổ độc hết quãng đời còn lại, cũng chẳng có một bằng hữu nào, cho dù chết cũng chẳng có ai bằng lòng thắp ba nén nhang cho ngươi! Được, ngươi muốn đi, tự ngươi mang theo người của mình đi đi, không được giết bọn họ!” Hạ Sơ Thất ngang ngược đứng trước mặt hắn ta, giận đến mức nói không suy nghĩ

Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, Hạ Sơ Thất quen biết hắn ta lâu như thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn có bộ dạng thế này

“Không phải trừng mắt với ta.” Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt, hừ một tiếng, lại cười lạnh nói, “Còn nữa, Đại đô đốc, ngươi cũng đừng quên, cửa tử này có tên là cánh cửa dục vọng, cách làm này của ngươi cũng có thể gọi là dục vọng cá nhân

Một khi có dục niệm, ngươi đừng hòng ra ngoài được, Giết bọn họ, ngươi cũng không sống được đâu.” “Ta sống hay chết thì có liên quan gì tới nàng chứ?” Đông Phương Thanh Huyền ném trả lại cho nàng câu nói đó, sau đó giật mạnh tay ra khỏi tay nàng

“Đông Phương Thanh Huyền!” Hạ Sơ Thất lo lắng kêu lên.

Nàng vốn tưởng hắn ta định ra tay, nhưng không ngờ hắn ta lại chậm rãi tra đao Tú Xuân vào vỏ, không khăng khăng giết người nữa mà xoay người đi, cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Triệu Tôn vẫn luôn đứng tại chỗ không nói lời nào, “Ý của điện hạ thế nào?”

“Triệu Thập Cửu, không được giết.”

Vừa rồi Hạ Sơ Thất cãi nhau mấy câu với Đông Phương Thanh Huyền nên cảm xúc trở nên nóng nảy

Giờ đột nhiên kêu lên một câu, đại khái và cảm xúc quá mức kích động nên đầu óc quay cuồng, trái tim như bị một đám bông nhồi chặt, hô hấp lập tức trở nên căng thẳng, giống như dưỡng khí xung quanh đột nhiên bị người ta rút sạch, tinh thần không yên, hai chân lập tức nhũn ra.

“Á Thất...”

Triệu Tôn lập tức tiến lên ôm lấy eo nàng, bấm sâu vào huyệt Nhân Trung của nàng

“Đừng động chấp niệm.” Âm thanh của hắn lạnh lẽo thấu xương, từ trước đến giờ luôn có tác dụng trấn an

Hạ Sơ Thất nhìn vào đôi mắt lo lắng của hắn một lát, giống như được cứu ra khỏi bàn tay của ác ma, giật mình rùng mình một cái.

“Ta..

chỉ tức giận thôi.”

Liếc nhìn Đông Phương Thanh Huyền, nàng thấy khó hiểu lắm

Vì tức giận nên nàng mắng Đông Phương Thanh Huyền, đây cũng là một loại chấp niệm mà

Nhưng tại sao nàng đã động chấp niệm rồi mà lại không lập tức nổi điên lên? Nàng quan sát sắc mặt hắn rồi nhắm mắt lại, than thở một tiếng như có như không, sau đó chậm rì rì nói một câu

“Triệu Thập Cửu, chàng quyết định chuyện này đi.” Thời gian như dừng lại, tiếng rên rỉ, tiếng gào thét, tiếng hò hét ồn ào như kẻ điên bốn phía xung quanh càng lúc càng nhiều

Mà thời gian một khắc trước khi cơ quan trong phòng tử khởi động cũng càng lúc càng ngắn đi

Trong vòng một khắc mà không ra được khỏi phòng tử này, tất cả bọn họ đều sẽ tăng thân ở nơi này

“A Thất nói đúng.” Triệu Tôn trầm mặc một lát rồi nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền.