Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 414 : Ba ngày, ba đời, ba kiếp (6)

Ngày đăng: 12:24 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Sơ Thất hơi kinh hãi.

Cổng phi là phi tử của hoàng để tiền triều? Xem ra chuyện này cũng là chuyện bí mật trong cung, không người nào dám tùy tiện nói lung tung

Nếu không thì sao nàng lại chưa từng nghe qua chút nào? Nhận ra thân thể Triệu Tôn căng lên, nhìn thấy cảm xúc rõ ràng trong đôi mắt đen láy của hắn, nàng đột nhiên hiểu ra.

Hoàng đế Hồng Thái lãnh binh đánh vào đại đồ, binh lâm thành hạ, tiền triều hủy diệt, vị hoàng đế cuối cùng hoảng hốt chạy trốn, không kịp đưa người phụ nữ ông yêu mến theo

Hoặc có thể nói, đối với một đế vương, hai từ “âu yếm” vốn chỉ là tương đối mà thôi

Đặt trước tính mạng của con người và sơn hà2xã tắc thì một người phụ nữ cũng chỉ là một đồ vật phụ thuộc không đáng giá.

Lúc đó, Hồng Thái Đế xưng để ở Kim Lăng, rất nhiều người trong nhóm cung phi tiền triều bị đưa vào Giáo Phường Tư để làm nô làm kỷ nữ

Cổng phi nương nương lại xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, bà vốn là người được sủng ái ở tiền triều, nên bà đã bị Hồng Thái Để chọn trúng.

Nhét đàn bà của kẻ thù chính trị vào hậu cung, trong lịch sử cũng không thiếu tiền lệ như thế, cũng không tính là chuyện gì to lớn, nhưng người mấy chục năm được hưởng vinh sủng không ai sánh bằng ở Đại Yến giống như Cống phi này thì ít càng thêm ít

Hồng Thái Để chưa9từng đối xử lạnh nhạt với Cống phi, cho dù khi ông ta xưng đế cũng nạp phi rộng rãi, mỹ nhân trong cung như mây, nhưng trừ vợ cả của ông ta là Trương hoàng hậu ra thì địa vị của Cống phi không ai có thể lay chuyển được.

Nếu nói Hồng Thái Đế đối với Trương hoàng hậu là mối tình kết tóc, vậy thì tình yêu của ông ta đã dành cho Cống phi.

“Chẳng trách người người đều nói hoàng để yêu nhất Thập Cửu gia...” Hạ Sơ Thất cười nhẹ, chọc chọc bờ vai của hắn rồi lại mỉm cười, “Quả nhiên, phụ nữ mà xinh đẹp thì vẫn có lợi thế cực lớn

Nếu như thân nương của chàng không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành thì trong thời đại binh6hoang mã loạn kia, phụ hoàng của chàng cũng sẽ không nhìn nhiều thêm một cái và hiện tại chàng cũng sẽ không tồn tại.”

Nàng vừa nói đùa vừa thở dài, đã thấy Triệu Tôn cười tự giễu một tiếng, đôi mắt đen nhìn như giếng sâu, “Đúng, người người đều biết, toàn Đại Yến, đứa con trai mà hoàng đế sủng ái nhất chính là lão Thập Cửu.”

Hạ Sơ Thất nghẹn một cái.

Nàng vốn chỉ là nói đùa mà thôi

Bây giờ nghe được giọng nói khàn khàn của hắn, hầu như là theo bản năng, nàng nghĩ đến “Phục Bách Tửu”, thứ đó không cần mạng người, nhưng lại là thứ rượu ngon khiến cho người ta cả đời cả kiếp chịu gông cùm xiềng xích, đó chính là bằng chứng lớn nhất về sự0sủng ái của hoàng đế

“Rốt cuộc..

là vì sao?” Nàng hỏi.

Triệu Tôn yên lặng thật lâu.

Có lẽ thật sự đến lúc cần để lại di ngôn, thì mặc dù hắn không tiếc nuối, nhưng rất nhiều chuyện vẫn nguyện ý chia sẻ với người phụ nữ của mình

Hắn lại một lần nữa hờ hững nói, “Lúc nhỏ, phụ hoàng đối với ta vô cùng tốt, tốt hơn so với mọi hoàng tử khác, người người trong cung đều nói trong mắt của hoàng để chỉ có một nhi tử là lão Thập Cửu

Đây không phải lời nói dối, mà đều là sự thật

Có một lần, chính tại ta nghe thấy phụ hoàng nói với mẫu phi, tất cả nhi tử của ông ta đều không thông minh bằng lão Thập Cửu

Ông ta muốn mẫu phi chờ đợi,7sẽ có một ngày, ông ta cho ta thân phận là đích tử...”

Thân phận đích tử?

Hạ Sơ Thất nhìn vào mắt hắn, hiểu rõ ý hắn muốn nói.

Điều này không chỉ là một sự hứa hẹn về thân phận con trai trưởng, mà còn là có ý muốn để cho Cổng phi một vị trí trong cung, thậm chí còn là hứa hẹn hoàng vị cho Triệu Tôn

Hắn tin Hồng Thái Để cực kỳ yêu thích Cống Phi

Nếu không, ông ta là một đế vương máu lạnh như thế thì sẽ không dễ dàng mà hứa hẹn với một người phụ nữ, hơn nữa còn hứa hẹn lúc con trai còn nhỏ như vậy nữa.

“Khi đó ta vô pháp vô thiển, toàn bộ Đại Yến, từ các phi tần phía sau đến các triều thần phía trước, không ai dám trêu chọc ta, So với Tử Nguyệt chỉ có hơn chứ không kém

Thế nhưng mặc kệ ta có làm gì sai, phụ hoàng đếu sẽ bao che cho ta, cho dù biết rõ là ta không đúng thì vẫn một lòng hướng về ta

Thậm chí có một lần, ông ta vì ta mà đã trách phạt Đại ca, chính là thái tử.” Hơi nhếch môi lên, giống như là hắn nhớ tới tuổi thơ đẹp đẽ của mình mà vui vẻ, giọng nói lại càng khăn hơn, “Trước năm sáu tuổi, ta từng làm rất nhiều chuyện ngang bướng, trẻ con.”

“Thập Cửu gia uy phong!” Hạ Sơ Thất vểnh môi lên, “Sau đó thì sao?” “Năm ta sáu tuổi đã xảy ra một chuyện.” Thấy hắn nhíu mày, dừng lại, dường như khó có thể mở miệng, Hạ Sơ Thất lại nổi lên lòng hiếu kỳ

“Chuyện gì thế?” Triệu Tôn không nhìn nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn vào vách đá, giống như vừa trải qua một trận giày vò nơi luyện ngục, cuối cùng mới tiếp tục nhắc lại chuyện cũ đẫm máu với nàng

“Khi còn bé, ta cũng không biết lai lịch của mẫu phi, chỉ biết là bà mang thai ta bảy tháng thì sinh non, suýt chút nữa thì ta không sống nổi, phụ hoàng vì thế nên mới thương ta

Nhưng năm ta sáu tuổi, từ Mặc Bắc truyền về một tin tức, vị hoàng đế cuối cùng tiến triều lâm bệnh ở Cáp Lạp Hòa Lâm, sau đó chết đi

Hôm mà tin tức truyền đến, mẫu phi của ta liền nhốt mình một mình trong phòng, ròng rã một ngày một đêm không ăn uống gì cả, khi ta đi vào, thấy bà đang ngẩn người nhìn một bức tranh

“Ta hỏi bà đang nhìn cái gì, bà không trả lời ta, chỉ giấu bức tranh đi, vẫn cười với ta, giống như không phát sinh chuyện gì.”

“Ta khi đó vô cùng ngang bướng, thừa dịp bà đi vắng, đã vụng trộm lấy ra bức tranh mà bà cất giấu ra

Hóa ra đó là chân dung của vị hoàng đế cuối cùng tiền triều.” Giọng điệu hắn rất trầm, trầm đến nỗi Hạ Sơ Thất cảm thấy không thở được.

“Sau đó thì sao?”

“Trên bức họa, còn có một bài thơ.”

“Thơ thế nào?”

“Tóc mai điểm bạc chưa già,

Tàn xuân xe liễn nhạn đà bay ngang

Nước xưa như giấc mộng tàn

Cảnh đây người đã sang ngang đầu còn

Người không ở, rượu chẳng say Muốn dời chân bước theo người qua sông Nào ngờ nặng lòng con côi, Nâng bầu rượu mới, hận sầu không nguôi...” Hắn đọc từng chữ từng chữ, cảm xúc bình tĩnh

Nhìn hắn có vẻ không hề khó chịu gì cả, nhưng quá khứ đã qua hai mươi năm mà bài thơ này vẫn hằn sâu trong ký ức của hắn thì đủ thấy đã ảnh hưởng lớn tới hắn thế nào

Hạ Sơ Thất không hiểu thơ, nhưng cũng có thể hiểu được đại khái, bài thơ này ghi trên bức họa vẽ vị hoàng đế cuối cùng kia, không chỉ tràn ngập nhung nhớ, mà cầu “nặng lòng con côi” còn đáng sợ hơn, vì điều này khiến cho Công phi không đi theo ông

Cổng phi bị Hồng Thái Để bắt lại lúc tiền triều diệt vong, Triệu Tôn thì ra đời vào tháng mười hai năm đó, một chữ “côi”, thêm một câu “nâng bầu rượu mới, hận sầu không nguôi”, thì bài thơ này đã không là một bài thơ tình tràn đầy nhung nhớ một cách bình thường nữa, chỉ bằng nó đã đủ để cho vị hoàng đế đa nghi kia để phòng Triệu Tôn cả một đời

Nhận thấy vẻ chán nản nơi chân mày của hắn, nàng mỉm cười, kéo cánh tay của hắn, nói lảng sang chuyện khác để trấn an hắn

“Thập Cửu gia thật là lợi hại, sáu tuổi đã có thể đọc thơ rồi.” Nàng an ủi theo phương thức nịnh nọt, nàng luôn luôn tinh ranh như thế.

Triệu Tốn liếc nàng một cái, khóe môi nhếch lên, giọng điệu giống như than thở mà không phải than thở, “Nếu như hoàn toàn không hiểu thì cũng thôi

Chính là cái hiểu cái không mới là đáng sợ nhất..

Ta cầm bức họa đi hỏi mẫu phi, bà khóc rồi tát ta một bạt tai..

Không ngờ, đúng lúc đó, phụ hoàng đột nhiên xông vào...”

Tưởng tượng tới cảnh tượng đó, Hạ Sơ Thất vì Cổng phi mà lau mồ hôi, “Sau đó thì sao?”

“Mẫu phi của ta thừa nhận, bức họa là do bà cất giấu

Bởi vì vị hoàng đế cuối cùng của tiến triều đối với bà vô cùng tốt, hai người từng là phu thê, bà chỉ muốn lưu lại chút tưởng niệm

Những bài thơ kia..

không phải do bà viết.” Hơi dừng lại một chút, không đợi Hạ Sơ Thất hỏi, hắn liền cười, “Mặc dù bài thơ trên bức họa đúng thật là bút tích của mẫu phi, nhưng phụ hoàng cực kỳ yêu thương bà nên sau khi nổi giận vẫn không nỡ giết chết bà.”

Mặc dù biết rõ Cổng phi không chết, nhưng Hạ Sơ Thất nghe tới đó vẫn thở phào một hơi

Tiếng thở phào của nàng còn chưa dứt thì lại nghe thấy Triệu Tốn tiếp tục nói, “Mặc dù phụ hoàng không để bà chết, nhưng ông ta lại không chấp nhận được con trai của vị hoàng để tiến triều.”

Trong lòng nàng dâng lên cảm giác ớn lạnh, Hạ Sơ Thất bị hãm vào trong chuyện cũ, ngay cả cảm giác đói bụng cũng giảm bớt

Cuối cùng nàng mới biết được từ đầu đến cuối mọi chuyện.

Tất cả ân oán, hóa ra chỉ là vì nghi ngờ.

“Mẫu phi của ta quỳ trên mặt đất, không ngừng giải thích, khẩn cầu, thề thốt ta là con của ông ta

Nhưng từ xưa đến nay để vương không bao giờ thiếu nhi tử, ông ta không có khả năng nuôi một đứa con trai của kẻ địch, tương lai chắc chắn là nuôi hổ gây họa

Ông ta tình nguyện giết lầm cũng không muốn buông tha...”

“Kết quả thế nào, chàng chết chưa?”

Hạ Sơ Thất liếc mắt một cái, cố ý chọc hắn cười

Quả nhiên, khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng của Triệu Tôn cũng không kiềm chế được.

Hắn nhéo nhéo cái mũi của nàng, bất đắc dĩ thở dài, “Là Trương hoàng hậu cứu ta, bà ấy cầu xin thay cho mẫu phi, còn tìm tới bà đỡ năm đó của ta

Bà đỡ chứng thực rằng, bằng mấy chục năm kinh nghiệm của bà ấy, có thể xác định được là ta bị sinh non, không phải là đủ ngày đủ tháng...”

“Có lẽ phụ hoàng thật sự rất yêu mẫu phi nên dưới sự hòa giải của Trương hoàng hậu, cuối cùng thì ông ta cũng tha cho cái mạng nhỏ của ta, nhưng không cho phép mẫu phi nuôi dưỡng ta

Sau đó, ta bị Trương hoàng hậu dẫn tới Trung Cung, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là đổi một mẫu thân khác mà thôi

Trương hoàng hậu nuôi dưỡng ta lớn lên, đối với ta không tệ.” Mắt Hạ Sơ Thất khẽ động, “Cho nên chàng với Cống phi nương nương đã trở nên xa lạ sao?” Triệu Tôn không trả lời nàng ngay

Rất lâu sau, hắn mới nói tiếp, giọng điệu khàn khàn

“Không có nhi tử, bà ấy có thể sống được tốt hơn.” Trái tim Hạ Sơ Thất trong phút chốc bỗng tê rần

Nàng nhíu mày lại, không hỏi hắn, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn lãng vô song của hắn, nghe hắn thì thào.

“Mỗi lần bà mượn cớ đến Trung Cung thỉnh an Trương hoàng hậu, ta đều cố gắng tránh đi, không gặp mặt bà

Ta cũng không cho bà sắc mặt tốt, ta chỉ gọi Trương hoàng hậu là mẫu hậu, gọi bà là Cống phi nương nương, không còn gọi bà là mẫu phi nữa, cho dù là tại đại yến trong cung không thể tránh được thì ta cũng không chịu liếc bà thêm một cái

Bà luôn luôn một mình thút thít trong cung, khi phụ hoàng không tới, bà lại càng khóc ghê gớm hơn

Những mỗi lần khóc xong, lúc mà phụ hoàng của ta tới, bà lại bỏ ra một canh giờ mà cẩn thận trang điểm, sau đó lại mỉm cười với ông ta.”

“Trước chuyện đó, bà cũng không cho phụ hoàng của ta sắc mặt tốt..

Nhưng sau chuyện đó, bà luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng ông ta, vì để đảm bảo cho cái mạng nhỏ của ta, sợ ông ta giận dữ, sẽ vụng trộm kết liễu ta.”