Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 430 : Trường ca tiếc hận! (7)

Ngày đăng: 12:24 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng đã khá lâu rồi ông ta chưa từng gọi khuê danh của bà ta.

Lúc còn ân ái, ông ta gọi bà ta như thế, mỗi ngày ôm ấp yêu thương không rời tay, có thể nói là độc sủng chốn hậu cung

Nhưng giờ đây thì sao? Ông ta và Chí Đức Để có gì khác nhau đâu? Yêu bà ta, sủng ái bà ta, cho bà ta y phục tốt nhất, cho bà ta nhiều ơn nghĩa nhất, nhưng khi rời khỏi giường bà ta rồi thì cũng sẽ ngủ trên giường những người phụ nữ khác, có khi cũng gọi những người phụ nữ đó một cách đầy dịu dàng như thế

“Thiện Nhi, những năm qua nàng có biết không? Khi ấy trầm chỉ là tức giận trong lúc nhất thời

Hoặc nói là..

là hận, hận người khác đã chiếm được nàng

Khi ấy con tim trẫm mụ mị, nhưng cho2dù lão Thập Cửu có phải là nhi tử của trẫm hay không, trẫm chưa hề có ý nghĩ muốn giết nó

Giờ đây nghĩ lại, nó và trẫm như thế, dường như..

là trẫm, là trẫm đã bạc đãi nó.” Cống phi cười lạnh, nhìn ông ta không nói gì

Hơn hai mươi năm rồi, tóc ông ta đã ngả màu hoa râm, mặt mày nhuốm gió sương, người nam tử từng cưỡi ngựa cao, tay cầm bảo hiểm xông thẳng vào cung điện trong tư thế tuần lãng oai hùng kia, cuối cùng cũng bị thời gian đánh bại

Cho dù ông ta là để vương cao quý, có trong tay thiên hạ thì cũng phải già đi

Nhưng sống mũi cao thẳng, chiếc cằm cứng rắn, đường viền mà ngay cả thời gian cũng chẳng hề mài mòn đi được kia, thấp thoảng vẫn có thể thấy được dáng vẻ khiến bà ta9rung động thuở ban đầu

Dáng vẻ này sao mà giống với lão Thập Cửu của bà ta đến thế.

Lão Thập Cửu...

Lão Thập Cửu của bà ta

Vành mắt tay xè, bà ta nhắm mắt lại

“Bệ hạ, thần thiếp mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi.” Dáng vẻ của bà ta muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm

Hồng Thái Đế cau mày, nắm lấy tay bà ta.

“Hôm nay trẫm ở lại với nàng.”

Cống phi không mở mắt, nói cực nhỏ, “Bệ hạ không cần phải như thế, thần thiếp không cần ai thương xót, cũng chẳng có phúc phận ấy

Từ giờ phút này, cửa điện Nhu Nghi sẽ không mở ra vì bệ hạ nữa

Nếu bệ hạ cho rằng thần thiếp xúc phạm quân nhân có thể tổng thần thiếp vào lãnh cung hoặc đuổi ra khỏi hoàng thành, giáng làm thứ dần, hoặc bạn chết cho thần thiếp, để thần thiếp xuống6dưới chăm sóc cho lão Thập Cửu, thần thiếp không còn gì để nói nữa.”

Những lời nói đại nghịch bất đạo thế này, ngoại trừ bà ta ra thì không còn ai dám nói

Hồng Thái Đế nghĩ đến Triệu Tử Nguyệt tức giận bỏ đi khi nãy, lại nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường xem mình như không khí này, ông ta nghiến răng, máu tanh nơi cổ họng dâng trào sôi sục

Ông ta là hoàng đế, sao bà ta có thể như thế? Chẳng phải là cậy vào việc ông ta không dám làm gì bà ta sao? Đè lửa giận xuống, cuối cùng ông ta nói dịu lại:

“Thiện Nhi, nàng cần gì phải ép trẫm? Chuyện của lão Thập Cửu, trẫm cũng đâu có muốn.” “Người không muốn ư? thần thiếp đã cầu xin người không biết bao nhiêu lần

Yêu cầu của thần thiếp rất nhỏ bé,0chỉ muốn gặp nhi tử, chỉ muốn nó được sống

Chỉ cần nó sống là được..

Nhưng yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà bệ hạ lại từ chối hết lần này đến lần khác, cứ phải đợi đến khi nó chết rồi mới nói là không muốn?”

Hồng Thái Để ra khỏi điện Nhu Nghi, không ngồi kiệu mà sai Thôi Anh Đạt dìu đi, đi giữa tường đỏ ngói xanh, nhìn khắp nơi nguy nga tráng lệ, nhìn thiên hạ, nhìn giang sơn của ông ta, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn rầu khó

“Bệ hạ, người vẫn chưa khỏi hẳn, nô tài thấy vẫn...” “Đi đến cung Khôn Ninh.” Ông ta ngắt lời Thôi Anh Đạt

“Vâng!”

Từ điện Nhu Nghi đến cung Khốn Ninh không quá xa, nỗi phiền muộn trong lòng Hồng Thái Để vẫn chưa tan, cuối cùng ông ta đi vòng đến cung Khôn Ninh

Trong noãn các đang đốt7địa long, cực kỳ ấm áp, Trương hoàng hậu nằm trên giường, Lâm Bảo Tích của Thái y viện đang xem bệnh cho bà ta.

“Bệ hạ đến rồi.”

Trương hoàng hậu vẫn dịu dàng như trước đây

Hơn một năm rồi, bà ta luôn uống theo đơn đến từ cảnh Nghệ Uyển

Tuy không khỏi hẳn, nhưng cơ thể đã mập mạp, khỏe hơn trước một chút.

Hồng Thái Đế nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng

“Khỉ sắc của hoàng hậu hôm nay trông không tồi nhỉ?” Nghe thấy ông ta nói câu “khí sắc không tồi” với ngữ điệu không vui, Trương hoàng hậu lạnh lòng, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu, sai người mang ghế lên cho ông ta, pha trà, cho Lâm thái y lui xuống, rồi mới khẽ nói:

“thần thiếp mang bệnh trong người, kéo dài hơi tàn sống thêm được vài ngày, sớm đã xem nhẹ chuyện sinh tử

Bệ hạ, chuyện của lão Thập Cửu, thần thiếp biết người lo lắng buồn phiền

Nhưng những năm qua thần thiếp chuyên tâm theo Phật, ngộ ra được một đạo lý, sống chết do mệnh, phú quý do trời, trên đời có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu được, bệ hạ vì chuyện này mà đau lòng, tổn thương thân thể, chi bằng nhìn thoáng ra một chút.”

Nghe bà ta giải thích xong, mặt mày Hồng Thái Đế mới dịu xuống

“Hoàng hậu có lòng rồi, trẫm không nên trút giận lên người nàng.” Trương hoàng hậu cười khẽ, “Triệu Thập Cửu do thần thiếp nuôi lớn, cũng là nhi tử của thần thiếp, lòng của thần thiếp không khác gì với bệ hạ

Chuyện tăng sự của nó, thần thiếp muốn đích thân lo liệu.” Hồng Thái Đế vỗ tay bà ta, “Chuyện này trẫm đã giao cho lão Nhị rồi, sức khỏe nàng không tốt, không cần nhọc lòng làm gì, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.” Trương hoàng hậu buồn bã gật đầu, than thở:

“Nha đầu Cảnh Nghi đã từng nói, bệnh của thần thiếp sẽ trở nặng hơn khi đổi mùa, nhưng nó cũng dặn dò thân thiết phải giữ tâm trạng thoải mái, như vậy mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp

Nhưng bệnh của nó lại chẳng thấy đỡ hơn, nghe phủ Thành quốc công cử người đến nói, sức khỏe của nó yếu dần qua từng ngày.” Bà ta nói xong, Hồng Thái Để im lặng không nói gì, ông ta cau mày chìm vào trong suy tư

Trương hoàng hậu dừng lại, nở một nụ cười thấu hiểu: “Cống phi giận bệ hạ à?” Hồng Thái Đế nhướng mày, “Chuyện này nên trách trẫm, nếu trẫm đồng ý yêu cầu của nàng ấy sớm hơn, kết thúc chiến sự Bắc phạt, gọi lão Thập Cửu về triều thì sẽ không xảy ra chuyện ở Âm Sơn, chẳng trách nàng ấy lại hận trẫm.”.

“Việc trên đời khó đoán, sao có thể oán trách bệ hạ chứ?” Trương hoàng hậu vừa nói vừa chồng mình ngồi dậy, ho khan hai tiếng, “Chốc nữa thần thiếp sẽ đến điện Nhu Nghi nói chuyện với Cổng phi

Nhi tử của thần thiếp..

cũng đã mất rồi

Nên có thể khuyên giải nàng ấy được vài câu.” Nhìn bà ta tỏ ra mạnh mẽ, Hồng Thái Đế cau mày

“Không cần đâu, cơ thể nàng đang yếu, cứ chuyên tâm tĩnh dưỡng đi.” Nói xong ông ta đứng dậy, “Nàng nằm nghỉ đi, trẫm đi đây.” Nhìn bóng lưng của ông ta, Trương hoàng hậu mỉm cười

“Cung tiễn bệ hạ.” Nhưng Hồng Thái Để còn chưa ra khỏi cung Khôn Ninh thì thái giám quản sự đã vội vã chạy vào, nhìn hoàng đế rồi lại liếc nhìn Trương hoàng hậu, sau đó mới lắp bắp bẩm báo: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương, phủ Thành quốc công đưa tin, nói là, nói là Cảnh Nghi quận chúa hay tin dữ của Tấn vương điện hạ nên đã tự tử theo điện hạ..

tại Cảnh Nghi Uyển rồi.”

Đông cung

Dưới lồng chim anh vũ trong viện Trạch Thu, Hạ Vấn Thu mặc y phục mùa đông thêu hoa màu đỏ cam, trêu đùa cùng anh vũ, nhìn trông có vẻ thất thần.

Tin Hạ Đình Đức bị thương ở Ấm Sơn, hai chân bị chặt đứt, phải đến hôm nay nàng ta mới nhận được

Nhưng rốt cuộc thương thể ra sao, và ả nữ nhân mình căm hận nhất đã chết hay chưa thì nàng ta vẫn chưa hay tin gì.

“Thái tử phi nương nương, lò sưởi tay đã chuẩn bị xong rồi” Lộng Cầm đứng bên cạnh, đưa một cái lò sưởi tay tráng men đến.

Nàng ta vừa, ôm lò sưởi, sắc mặt dần ấm lên

“Hoàng thái tôn đã hồi cung chưa?” “Hình như đã về rồi, ở điện Văn Hoa.” Lộng Cầm vừa trả lời xong thì Bão Cẩm vội vàng chạy vào, tính tình của nàng ta bộp chộp hơn Lộng Cầm một chút, nói chuyện cũng nhanh nhảu hơn: “Thái tử phi, có thư của người.” Tay Bão Cầm đang cầm một bức thư, bên trên có dấu niêm phong, Hạ Vân Thu nhận lấy, ra hiệu với hai nha đầu kia, đợi họ lùi qua một bên thì mới rút ra xem

Nhưng vừa mới nhìn lướt qua thì mặt mày bỗng biến sắc

“Ả tiện nhân này!” Trong thư không đề tên mà chỉ có một câu

“Vào một ngày nào đó của tháng nào đó năm nào đó, trong một chiếc bẫy ở bãi săn hoàng gia, cô nương cứu hoàng thái tôn điện hạ hình như không phải là thái tôn phi ngươi nhỉ? Tam tỷ, tỷ có thấy sợ không? Ta trở về rồi.” Nhìn hai tay nàng ta run lên, Bảo Cẩm lo lắng bước tới

“Thái tôn phi, người sao vậy?” “Cút! Cút đi! Đừng chắn trước mặt ta!” Hạ Vấn Thu máu dồn lên não, trừng mắt, hai tay run rẩy, vội vàng vò tờ giấy trong tay lại, chấm lửa thiêu hủy

Tuy chữ đã mất, nhưng mồ hôi lạnh trên sống lưng vẫn còn nguyên

Ả ta về rồi? Ả tiện nhân kia chưa chết? “Thái tốn phi? Người sao vậy?” Nhìn mặt mày nàng ta tái nhợt, Lộng Cẩm và Bão Cầm bắt đầu thấy sợ hãi, sốt ruột phát khóc, cuối cùng Lộng Cẩm can đảm bước tới đỡ lấy nàng ta

“Thái tôn phi, người đang mang thai, tuyệt đối phải bảo trọng, đừng tức giận hại thân.” Đang mang thai? Hạ Vân Thu giật mình, bừng tỉnh từ trong cơn khủng hoảng

Không cần sợ ả ta, nàng ta không cần phải sợ ả ta.

Chuyện tối hôm đó đã trôi qua lâu như thế, còn ai có thể chứng minh được kể cứu người là ai?

Nàng ta suy nghĩ, khôi phục lại bình tĩnh, “Bảo Cầm, thư từ đầu mà ra?” Lúc nãy Bão Cầm bị dáng vẻ của nàng ta dọa phát khiếp, nuốt một ngụm nước bọt, đáp, “Là trừ trạm dịch truyền đến Đông cung, dịch sứ thấy bên trên có đề tên của thái tôn phi nên mới gửi thẳng đến đây, nô tỳ là người đứng ra nhận thư, bức thư này..

có vấn đề gì sao ạ?”

“Không có vấn đề gì, là thư nhà của cha ta gửi tới.”

Hạ Vấn Thu thuận miệng đáp, nhưng lại thấy lạnh trong lòng

Ả tiện nhân kia độc ác thật, dám nhờ trạm dịch gửi đến đây, nếu để người khác hoặc Miên Trạch nhìn thấy thì hậu quả sẽ ra sao? Ánh mắt thoáng phát ra tia sáng lạnh lẽo, nàng ta xoa bụng, mỉm cười

Năm xưa ả ta đã chẳng phải là đối thủ của nàng ta, huống hồ gì địa vì giờ đây của mình lại vững chắc như thế

Cho dù có quay lại thì cũng lắm cũng chỉ là một thiếp thất, còn nàng ta mới là thái tôn phi.

Trong điện Văn Hoa, trong tay Triệu Miên Trạch cũng có một bức thư

Đọc xong nội dung trong thư, sắc mặt dịu dàng của hắn ta bỗng trở nên lạnh lùng, đôi mắt lóe lên tia sáng tức giận

“Hà Thừa An đồ nô tài ngu xuẩn, có chút chuyện cũng làm không xong!” Tiêu Ngọc đứng bên hông, liếc nhìn hắn, thăm dò: “Điện hạ, hay để ty chức đến Âm Sơn đưa Thất tiểu thư về?” Triệu Miên Trạch mím môi, cười nhạo, “Ngươi đi thì có tác dụng gì? Nàng ấy hận ta chia rẽ uyên ương

Nói không chừng nàng ấy còn trút cái chết của Thập Cửu thúc lên đầu ta.”