Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 52 : Triệu tôn là người tốt? trời đất cũng khó dung! (13)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Trên thực tế, từ lúc ở núi Trương Nhân, tận mắt nhìn thấy Triệu Tôn gian xảo khống chế đại cục, khiển Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh thong dong tức giận bỏ đi, lại dùng thiên đạo, nhân đạo, thiên cơ, đại cục để tạo nên một vở diễn hoàn hảo, trong đầu Hạ Sơ Thất vẫn suy tư một câu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Đây đúng là câu nói được viết ra cho Triệu Tôn.
Trong tiềm thức, nàng tin tưởng hắn thật sự làm được.
Trong đầu Hạ2Sơ Thất mắng một trận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, biểu hiện coi như bình tĩnh hiền hòa, thậm chí còn khẽ cười: “Ái chà, đúng là đáng sợ thật. Nếu như thuần phục được, ngài sẽ lại làm gì nó? Bán vào vườn bách thú, cho người ta trả tiền vào xem, kiếm tiền?”
Có lẽ từ “vườn bách thú” khá mới mẻ, Triệu Tôn dừng lại hồi lâu như đang suy ngẫm từ này, nhìn nàng một lúc, ánh mắt không hề gợn sóng:
“Đồ của gia, thích xử lý thế nào8thì xử lý thế đó.” “...” Cả nhà người mới là đồ vật ấy. Không, còn chẳng là cái thá gì luôn. Hạ Sơ Thất trợn mắt, lại nghe thấy hắn nói: “Có điều, từ trước đến nay, gia vẫn thích kẻ ngoan ngoãn nghe lời. Nếu con thú nhỏ kia hợp ý gia, gia sẽ tìm nhà tốt cho nó, phối một nhân duyên tốt, cũng không phải không được.”
Hợp ý? Phối nhân duyên?
Nàng tin hắn mới là lạ.
Hạ Sơ Thất dùng lực ấn thái dương hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười6xán lạn.
“Cần gì chứ? Người có duyên thì tự đến, ngài đó, nên bớt quan tâm đến chuyện của người khác cho nhẹ lòng di.”
Triệu Tôn nhìn nàng với vẻ suy ngẫm, đột nhiên nói:
“Tiểu nô, ngươi lấy Lan Đần đúng là có hơi thiệt thòi.” Trong lòng Hạ Sơ Thất giật nảy. Chẳng lẽ vị này thật sự tìm cho nàng một tên Trương Tam, Lý Tứ, Vương Mặt Rỗ gì đó, muốn gả nàng đi? Hạ Sơ Thất cười ấp úng, nói: “Ngài đừng trêu ta, ta lại thích Lan Đần3nhà ta ấy chứ. Lan Đần tốt biết mấy, chất phác, lương thiện, đáng yêu, lại đối tốt với ta, còn không ghét bỏ ta từng đã bị những kẻ cặn bã ôm, sờ, nhìn thấy, chỉ một lòng một dạ với ta...” Triệu Tôn liếc sang nhìn nàng.
“Ý của gia chính là như vậy, người lấy hắn... Hắn đúng là thiệt thòi.” Hạ Sơ Thất suýt không kìm được mà chửi thề!
Hắn không thích có phụ nữ ở gần mình, nàng càng muốn nhét phụ nữ cho hắn.
Dù sao phủ Tấn Vương cũng không thiếu lương thực để nuôi thêm một cô gái, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất khẽ híp mí mắt, mỉm cười. “Gia, ngài xem vị tỷ tỷ này đáng thương biết bao, ngài thu nhận tỷ ấy đi.” Cô gái kia nghe được câu này thì thở phào.
“Xin điện hạ thành toàn Oanh Ca...”
“Được.”
Thản nhiên nói xong, Triệu Tôn vỗ tay Hạ Sơ Thất, khuôn mặt tuấn tú bình thản như nước, không rõ cảm xúc.
“Ngươi đứng lên đi.”
“Đa tạ điện hạ thành toàn.”
Oanh Ca dập đầu tạ ơn một cái nữa rồi mới đứng lên đi về phía Triệu Tôn. Vòng eo mảnh mai kia cứ như vừa véo sẽ đứt rời. Hai đỉnh núi nhô cao kia, Hạ Sơ Thất nhìn cũng phải nuốt nước miếng. Nếu sau này vị đại tỷ này sinh con thì nhất định không thiếu sữa, hai nhà kho lương thực kia thật lớn.
“Đứng lại!”
Không ngờ Oanh Ca còn chưa đến gần, Triệu Tôn đã nhăn mày.
Oanh Ca tỏ ra buồn bã như không hiểu gì, dịu dàng nói: “Điện hạ...”