Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 540 : Nhớ nhung! Luôn nhớ nhung (5)

Ngày đăng: 12:25 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên mặt Triệu Tôn dường như không hề có sự đau khổ, hắn chỉ nhẹ nhàng rút từ trong tỏa ái ra một con dao mỏng, sau đó nhẹ nhàng lướt một dao trên cổ tay của mình.

Đau đớn khi dao cắt vào thịt rất buốt.

Nhưng sự đau đớn này cũng có một cái hay - chỗ này đau rồi, chỗ khác sẽ không đau nữa

“Điện hạ, Thanh Hoa trưởng công chúa và Định An hầu tới rồi.”

Bên ngoài vang lên tiếng của Bính Nhất, nếu không phải chuyện gì quan trọng, Bính Nhất sẽ không vào viện Thừa Đức

Triệu Tôn thu tỏa ái về, mặt không cảm xúc đeo lại lên cổ tay, để Bính Nhất đưa bọn họ vào

Một lát sau, cửa mở, người vào bên trong chính là Trần Đại Ngưu và Triệu Như Na

Hai người cùng đi tới cửa thư phòng, Trần3Đại Ngưu dừng bước, nhìn về phía Triệu Như Na.

“Nàng ở bên ngoài ngồi uống trà một lát.” Triệu Như Na cười, đáp một tiếng “được”, hành lễ với Triệu Tôn.

“Thập Cửu hoàng thúc phúc an.” Triệu Tôn nhìn về phía nàng ta gật đầu, xem như đã trả lời.

Triệu Như Na không để ý sự lạnh lùng của hắn, quay người rời đi

Nàng vẫn luôn hiểu thân phận của mình mẫn cảm và đặc biệt, mục đích hầu gia đưa nàng tới phủ Tấn vương cũng chỉ làm vật che chắn mà thôi

Hoặc nói là, vì có thân phận trưởng công chúa của nàng mà hành sự trong kinh sư cực kỳ dễ dàng

“Có chuyện thì gọi ta?” Trần Đại Ngưu vuốt tóc nàng

Thấy ý hối lỗi lộ ra trong mắt y, Triệu Như Na hiểu ngay

Nàng khom người hành lễ, không hề có phiền0não, cũng không có ý trách mắng

Đàn ông có thể giới của mình, bọn họ có khí thể anh hùng, tắm máu sa trường của bọn họ

Nàng chỉ là một người phụ nữ, chỉ cần một lòng làm tốt việc trong nhà, còn những chuyện khác nàng không quản được, cũng không nắm được

Hạnh phúc duy nhất nàng có được..

là sự bảo vệ của y trong hầu phủ

Tới bây giờ, lúc y cần nàng bảo vệ thì nàng cũng chỉ có cái thân phận này thôi.

Nàng cười với y, “Thiếp chờ chàng bên ngoài.”

Trong thư phòng, đèn sáng tỏ.

Ánh lửa nhảy nhót ánh lên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Triệu Tôn, Trần Đại Ngưu liếc mấy cái, cho rằng có lẽ mình nghĩ nhiều rồi

Cảnh hôm nay ở điện Lân Đức dường như không có ảnh hưởng gì tới hắn? Cho dù có là5đàn ông cứng rắn tới mức nào, trong lòng cũng sẽ có lúc yếu mềm, nhưng vị gia này thật sự là người sắt mà, y theo hắn nhiều năm nay, nhưng chưa từng thấy hắn yếu mềm.

“Nhìn đủ chưa?” Triệu Tôn đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trần Đại Ngưu khó hiểu hỏi.

“Có đẹp không?” Triệu Tôn lại hỏi một câu.

“Gì cơ? Cái gì mà đẹp hay không đẹp?” Não Trần Đại Ngưu phản ứng không kịp.

“Là bổn vương, Đông Phương Thanh Huyền, hay Triệu Miên Trạch đẹp?” Lại một câu hỏi kỳ quặc làm cho mắt Trần Đại Ngưu tròn xoe,y nghĩ một hồi bèn không nhịn được bật cười, “Điện hạ, ngài hỏi câu này, ta không biết phải trả | lời thế nào nữa

Ta đâu phải phụ nữ..

quan tâm chuyện đẹp hay không làm chi?”

Triệu Tôn không biết nghĩ tới cái gì, “Vậy ngồi đi,4đơ ra đây làm gì?”

“À, được!”

Trước mặt Triệu Tôn, Trần Đại Ngưu luôn giữ vẻ rất nghiêm trang, chẳng khác nào vị giáo úy nhỏ bé nhiều năm trước lần đầu gặp Tấn vương điện hạ trong quân ngũ

Không hề vì Triệu Tồn bây giờ thất thể hoặc thân phận của chính mình mà có thay đổi.

Điểm này, không phải người bình thường có thể làm được

Triệu Tôn nhìn gương mặt chính trực của y, “Đại Ngưu, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Trần Đại Ngưu biết hắn đang nói gì, gật đầu, “Nghĩ kĩ rồi, cả đời này ta quyết theo ngài rồi

Thắng làm vua thua làm giặc thôi mà

Hồi nhỏ trong nhà cơm không đủ ăn, ta còn từng nghĩ vào rừng làm cướp

Ha ha, nghĩ kĩ rồi, đã sớm nghĩ kĩ rồi.” Triệu Tôn rất lâu không nói gì.

Triệu Miên Trạch và Triệu Như Na9là huynh muội ruột thịt

Chỉ dựa vào điều đó thôi thì Trần Đại Ngưu căn bản không cần phải mạo hiểm như vậy cũng có thể có được vinh hoa phú quý và địa vị người thường không thể có

Chỉ cần y bày tỏ thái độ với Triệu Miên Trạch, Triệu Miên Trạch không cho y cầm quyền, nhưng vinh hoa bổng lộc sẽ không ít.

Đi theo hắn, thật ra chỉ là vì một chữ “nghĩa”

Cho dù tương lai Triệu Tôn có là vua thì những thứ hắn có thể cho y cũng chẳng hơn Triệu Miên Trạch bao nhiêu

Thứ Triệu Tôn có thể cho, Triệu Miên Trạch cũng có thể cho

Hơn nữa, y theo Triệu Miên Trạch mới là danh chính ngôn thuận, đi theo Triệu Tôn, thành công hay không chưa bàn vội, còn phải lưu danh xấu là “tạo phản”.

Nhưng những lời này, hỏi quá nhiều, lại là không tôn trọng

Triệu Tôn không hỏi lại, chỉ hờ hững nói, “Đại Ngưu, nếu có sau này, nhất định ta sẽ không bạc đãi ngươi.” “Điện hạ nói như vậy là làm nhục ta.” Trần Đại Ngưu nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy kiên định, “Ta không hiểu nhiều đạo lý, ta cũng không có quan niệm trung quân ái quốc, ta chỉ hiểu là, ai tốt với ta, ta sẽ một lòng một dạ báo đáp người đó

Những chuyện khác đều là vặt vãnh

Đàn ông sống trên đời, đầu đội trời chân đạp đất, mạng này của ta là của ngài!”

Trên đời này, sự tin tưởng lớn nhất cũng không vượt qua được câu nói đó.

Triệu Tôn gật đầu, ánh mắt dừng lại, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.

“Nguyên Hữu đâu?” Trần Đại Ngưu buồn rầu một lát, “Không biết, lúc tàn tiệc đã không thấy hắn ta rồi, cứ tưởng hắn ta cũng sẽ qua đây..

Hôm nay hắn ta rất kỳ lạ, trong đại tiệc cứ năm lần bảy lượt ngăn cản hôn lễ của ngài.” Trần Đại Ngưu tự nói

một tràng, thấy Triệu Tồn không nói gì, nghĩ một lúc rồi nói, “Hôm nay ta tới đây gấp, là có chuyện bẩm báo.” “Ừ, sắp xếp thế nào rồi?”.

“Chuyện ngài giao phó, đều đã làm xong

Quân vụ bên Liêu Đông đều do Binh bộ tiếp quản cả, hoàng đế để phòng ta, hắn không muốn để ta nhúng tay vào chuyện Liêu Đông

Ta chuẩn bị phái một người thân tín, đi lên phía bắc...”

“Không cần.” Ánh mắt Triệu Tôn lạnh lùng, “Bên cạnh người có không ít tai mắt, đừng manh động.” Nói tới đây, hắn ngước mắt lên, ngữ khí trầm lắng, “Trên chiến trường, người giỏi về việc xung phong trận địa

Nhưng luận về quyền mưu quỷ kế, ngươi không phải là đối thủ của Triệu Miên Trạch, đừng có đấu với hắn ta.”

“Vậy..

ta phải làm thế nào?”

Triệu Tôn nghĩ một lúc, “Ngươi không cần làm gì cả, yên lặng chờ đợi.” Thấy Trần Đại Ngưu có vẻ không hiểu, hắn thấp giọng nói, “Cứ ăn, chơi, ngủ nghỉ bên thê tử của ngươi là được, không được để người ta nhìn ra điểm gì khác, càng không thể dễ dàng tin tưởng người

Sau này ít tới cho ta thôi.”

Trần Đại Ngưu hiểu ra, gật đầu, “Vậy chờ tới lúc nào? Ta không kiên nhẫn được nữa rồi!”

Triệu Tôn trầm giọng nói, “Ngày đại hôn, là một ngày tốt.” Ngày đại hôn, cũng là ngày Triệu Miên Trạch phải chết

Đó là đại hôn của hắn, cũng là đại hôn của Triệu Miên Trạch

Ngày đó, nhất định sẽ rất đặc sắc

Chỉ là trước lúc này, hắn vẫn phải nghĩ cách để A Thất về phủ Ngụy quốc công mới được, nếu không thì, hắn không dám bảo đảm hắn có phát điện không nữa...