Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 56 : Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng nửa ngươi (2)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Triệu Tôn thả rèm cửa xuống, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì nữa.
Người đương thời coi trọng tôn ti đích thú, trước giờ đều là tôn trọng dòng chính coi thường dòng thứ. Nhưng người nào sáng suốt nhìn đều biết, Triệu Tôn dù là con út thứ xuất của lão Hoàng đế thì hắn cũng không quá kính2sợ Tam điện hạ dù nhìn bề ngoài thì vẫn cho y thể diện, không hề thấy sơ hở gì. Nhưng nếu hắn không kính trọng thì sao mấy ngày trước lại cứ muốn đến phủ Cẩm Thành thăm y?
Có điều dù Hạ Sơ Thất có tò mò cỡ nào cũng không dám hỏi vào lúc này. Trước đó trên8xe ngựa, nàng đạp Triệu Tôn xuống, còn xé áo choàng của hắn làm “băng vệ sinh truyền thống”. Tuy rằng lúc ấy Triệu Tôn bị nàng gào lên “Còn kêu nữa là ông đây rút ra trả người luôn” dọa, sau đó lại không nói gì với nàng, rõ ràng còn đang ghi thù.
“Gia, ngài vẫn còn tức sao?”
Nàng6nghiêng đầu cong môi, thức thời đùa hắn.
“Đến rồi, cút xuống!” Khuôn mặt Triệu Tôn lạnh tanh, hết sức khó coi.
Hạ Sơ Thất cười, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi đó, không phải ta đã nói rồi à? Ta đâu còn cách nào khác, đó là phương án khẩn cấp rồi, người hiểu không?! Được rồi, nếu ngươi không vui thì3đợi ta dùng xong, người có thể cầm về, tìm người giặt sạch khâu lại, khéo còn mặc được hẳn ba năm, tức gì chứ?”
Sắc mặt Triệu Tôn không thể đen hơn được nữa. Hạ Sơ Thất thấy thế thì vội vàng khom người định nhảy ra khỏi xe. Nhưng vừa bước được một chân, nàng ngừng lại quay đầu5cười nhe răng, túm lấy mảnh vải thừa từ áo choàng của hắn.
“Chất vải đẹp thế này, vứt thì tiếc lắm nhỉ? Yên tâm, sau này ta sẽ tự khâu lại áo rồi trả cho ngươi.”
“Ngươi con mẹ nó còn chưa cút!” Xem ra là tức giận thật rồi. Hạ Sơ Thất cắn môi dưới ngăn tiếng cười, nhảy “phịch” ra khỏi xe ngựa, chạy thẳng tới của viện chung phía Tây mới khom người cười phá lên.
Một lát sau, nàng vui đủ rồi mới họ một tiếng, đi vào viện chung phía Tây, gọi to. “Lan Đần, ta về rồi đây!”.
Hạ Sơ Thất cảm thấy như tú tài gặp phải quan binh. May Lan Đần không phải là người thông minh, nàng thoáng suy nghĩ rồi đổi chủ đề, dời sự chú ý của hắn, “Lan Đần, hai ngày ta không ở đây, huynh sống có tốt không? Ở đây có ai bắt nạt huynh không? Ăn đủ no không?”
“No lắm.” Quả nhiên Lan Đần bị trúng chiều, quên ngay việc muốn cưới nàng làm vợ, “Hai hôm nay ta ăn no lắm, cũng không ai dám bắt nạt ta cả. Mai Tử tỷ tỷ nói, ai bắt nạt ta thì Vương gia sẽ lấy đầu họ, bọn họ không dám. Mai Tử tỷ tỷ lấy rất rất nhiều bánh bao trắng, vừa thơm vừa nhiều thịt. Mai Tử tỷ tỷ còn cho ta ăn trái cây, tỷ ấy đối tốt với ta lắm.”
Lan Đần này, dù đần một chút nhưng vẫn biết là ai thật lòng tốt với hắn.
Hạ Sơ Thất nghe hắn kể lại như học sinh tiểu học nói chuyện với phụ huynh, báo cáo chi tiết tình hình trong hai ngày qua. Nàng lắng nghe chuyện nhà, nghĩ đến quan tài và mưa to lũ lụt quả là địa ngục nhân gian. “Mai Tử, cảm ơn.”
Đợi khi Mai Tử trở lại, Hạ Sơ Thất đã thu xếp tốt cho Lan Đần, cũng xử lý tốt cho bản thân.
Mai Tử cười hì hì, “Cảm ơn muội làm cái gì?”
Hạ Sơ Thất mím môi vui vẻ, “Lan Đần nhà tỷ làm phiền muội quá.” “Sở Thất, tỷ đừng xa lạ với muội, tỷ nhìn mặt muội nè.” Mai Tử mỉm cười xoay một vòng trước mặt nàng, “Thấy gì chưa?” Những vết sẹo do mụn đã mờ dần, chấm đỏ cũng đã ít đi nhiều.
Đương nhiên là Hạ Sơ Thất biết, nhưng cố ý đùa nàng ấy, chau mày nói, “Không, có thấy gì đâu.”
Mai Tử là một cô bé đơn giản, chu môi, cố tình làm vẻ mất hứng nhìn nàng, “Không thấy mặt muội đẹp hơn à? Sở Thất, đều là công lao của tỷ, nên muội mới giúp tỷ chăm sóc cho Lan Đần, là việc muội nên làm. Hơn nữa Lan Đần cũng tốt lắm, huynh ấy còn giúp muội làm việc nặng, việc gì cũng giành làm với muội, cũng không đần như muội nghĩ.”
Hạ Sơ Thất xoa vai nàng ấy, chớp chớp mắt, “Là đại ân không thể báo đáp nổi đúng không?” Mai Tử ríu rít như chim sẻ nói mấy câu rồi mới nhớ, bèn mở hộp gỗ khắc họa ban nãy đem vào nhà, vừa lấy đồ ra vừa cười nói: “Sở Thất, Nguyệt Dục tỷ tỷ dặn muội mang cái này tới cho tỷ.”