Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 615 : Chó không sủa, chiến tranh lại nổi lên (1)
Ngày đăng: 12:26 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không! Điện hạ, thuộc hạ muốn!”
Triệu Tổn chưa nói hết câu, Yến Nhị Quỷ đã vội vàng cướp lời.
Có thể ôm con gái ruột, bốn chữ “muốn còn không được” đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của y
Y chỉ thấy hơi nhút nhát mà thôi
Một đứa con gái ngoài ý muốn, được y nhớ nhung suốt hai năm trời, từ Mạc Bắc đến kinh sự, từ chiến trường đẫm máu đến đại doanh buồn tẻ, không lúc nào mày không trông mong giây phút này
Nhưng giờ đây, khi đứa bé đã ở trước mặt, hai tay y lại đuối sức, cực kỳ thảm hại hỏi một câu.
“Công chúa..
ta có thể..
ôm không?”
Y hồi hộp trưng cầu ý kiến của Triệu Tử Nguyệt.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt lại không trả lời
Tâm trạng của nàng3không thoải mái hơn y bao nhiêu
Theo lý mà nói, nàng không thích y đụng vào Nha Nha, nhưng trong đầu vẫn còn văng vẳng những câu Hạ Sơ Thất từng dùng để tẩy não nàng trước đây
Nha Nha không có phụ thân, sẽ đáng thương lắm! Cho dù Nha Nha không cần phụ thân, nhưng cũng có thể để phụ thân ôm một chút.
Nàng thuyết phục mình, tuy không trả lời y nhưng lại nhìn Thanh Đằng
“Đưa Nha Nha cho hắn bế, cưỡi ngựa lớn.”
Được nàng đồng ý, hai tại Yển Nhị Quỷ kêu ong ong, kích động đến mức hai tay run rẩy, chỉ cảm thấy tay không còn là của mình, chân không còn là của mình, miệng không còn là của mình, đến ngay cả giọng nói cũng không còn0là của mình nữa.
“Công chúa..
ta..
đa tạ công chúa.” Triệu Tử Nguyệt mím chặt môi, vẫn không ngó ngàng đến y
Nhưng Thanh Đằng lại cười khúc khích bề Nha Nha đến
Thấy qua nửa ngày trời mà y vẫn không đón lấy, bèn cau mày
“Còn không bị công công chúa? Ngơ ra đó làm gì?”
“Ờ ờ, được.” Yến Nhị Quỷ run rẩy đón lấy đứa bé.
Y chưa bao giờ bị một đứa bé nhỏ như thế, vả lại còn là con của mình nữa, tâm tình kích động dâng trào sắp vọt ra khỏi đầu
Cơ thể Nha Nha be bé, mềm mại, mùi sữa trên người hệt như một viên kẹo màu hồng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, đẹp đến mức không thể nào tin được.
Một đứa bé đẹp như thế, không ngờ lại là5con gái của y.
Y đặt Nha Nha ngồi trên yên ngựa phía trước, nghe tiếng cười khúc khích cất lên từ cái miệng nhỏ nhắn kia, bộ dạng bắt chước quất ngựa “cha cha”, trong lòng y chỉ cảm thấy kích động và vui sướng, nhưng cơ thể lại cứng đờ đến nỗi không biết phải làm sao
Hoặc nói rằng, từ đầu đến cuối y không hề dám cử động.
“Ngựa, ngựa, cha cha cha...” Nha Nha chưa bao giờ cưỡi ngựa, bé chơi vui quên trời quên đất, bàn tay nhỏ nhắn nhào tới kéo mạnh bờm ngựa
Con ngựa bị kéo đau, nó giật mình, “hí” lên một tiếng dụng hai chân trước, tung vó ngựa chạy lao đi, làm tiểu nha đầu khiếp sợ khóc rống lên
Trong tiếng hét của Triệu Tử Nguyệt,4Yến Nhị Quỷ hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ướt sống lưng, vội vàng kìm ngựa lại, quát lên!
“Hắc Phong!”
Hắc Phong là tên của con ngựa
Bị chủ nhân mắng, nó thở phì phì đầy tủi thân, từ từ giảm tốc.
“Nha...” Yến Nhị Quỷ thở phào, vỗ lưng Nha Nha lúc này đang khóc nấc lên vì kinh sợ, vừa mới thốt lên một chữ, đã vội vàng đổi lại xưng hô, “Công chúa, thích cưỡi ngựa to không?” “Ừ! Ngựa tốt!”
Con nít sợ cũng nhanh, vui cũng nhanh, thấy ngựa ngoan ngoãn trở lại, Nha Nha cũng không khóc nữa, tuy nước mắt còn vương trên mặt nhưng lại gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve chú ngựa, quên sạch những chuyện không vui khi nãy, dáng vẻ còn trông rất9đắc ý nữa chứ.
“Ta cưỡi ngựa, ngựa cha cha!”
Tiếng nói ngây thơ xua tan sự âm u suốt dọc đường, trong tiếng cười nói vui vẻ của một mình Nha Nha, sự căng thẳng của Triệu Tử Nguyệt dần vơi đi, Yến Nhị Quỷ cũng không còn lúng túng nữa
Và con tim đang treo lơ lửng của Thập Cửu gia cũng đáp xuống vững vàng.
Vì có Nha Nha nên bọn họ đi rất chậm.
Lúc nãy Nha Nha hoảng sợ, nên giờ Yến Nhị Quỷ càng tập trung tinh thần hơn, y luôn ôm chặt bé con, với nguyên tắc là không để con gái rời khỏi ngựa
Nhưng Nha Nha lại là một cô bé không chịu ngồi yên, rất tinh nghịch phá phách, lúc thì nhảy, lúc thì nảy, lúc thì đá, lúc thì đạp, không chịu ngồi yên một chút nào.
“Ngựa cha cha, ngựa cha cha!”
“Nha Nha ngựa cha cha.” Yến Nhị Quỷ liếc nhìn xe ngựa của Triệu Tử Nguyệt, lén giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Nha Nha
“Công chúa...”
“Nha Nha cưỡi ngựa...” Nha Nha xoay đầu nhìn y, mặt mày rất thích thú.
“Được
Cưỡi ngựa.” Yến Nhi Quỷ cúi đầu, dè dặt hôn Nha Nha.
Người trong xe và người ngoài xe, đa số đều không nhìn thấy hành động vượt quá giới hạn của y
Cho dù có người nhìn thấy thì cũng vờ như không thấy gì.
“Công chúa, ta kể một câu chuyện cho con nghe nhé, được không?” Y vắt cạn óc muốn làm Nha Nha vui, muốn lấy lòng con gái của mình
Chắc bởi vì là cha con trời sinh nên Nha Nha cũng hiếm khi chịu phối hợp, thì người trên lưng ngựa, vui vẻ gật đầu, tuy bé không biết câu chuyện có nghĩa là gì.
“Cưỡi ngựa, nghe kể chuyện...” Tiếng cổ vũ non nớt làm Yến Nhi Quỷ thấy dễ chịu muốn chết
Y nghĩ ngợi một lúc rất lâu, mới hắng giọng, đón lấy gió lạnh buổi đêm, khẽ nói
“Một con gà mái xinh đẹp kiêu ngạo vất vả lắm mới ấp được một chú gà con
Gà mái đã làm mẹ, nó vừa vui vừa hồi hộp, cả ngày hồn vía lên mây
Gà mẹ vui là vì gà con rất đẹp, rất đáng yêu, rất thông minh, ai cũng thích nó
Nhưng điều làm gà mẹ lo lắng hơn là, nó cứ luôn sợ không bảo vệ được gà con, sợ gà con sẽ bị chồn tha đi...”
Bầu không khí trên quan đạo yên tĩnh.
Đêm nay, trăng rất mờ
Câu chuyện của Yến Nhị Quỷ chẳng ra làm sao, nhưng người nào nên hiểu đều đã hiểu, ngoại trừ bản thân Triệu Tử Nguyệt ra
Nàng lắng nghe câu chuyện, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra rằng mình chính là con gà mái muốn bảo vệ gà con trong câu chuyện kia
Câu chuyện này rất dài, hệt như khúc nhạc ru ngủ và Yến Nhị Quỷ cũng vẫn đang tiếp tục bịa
Bịa đến mức ly kỳ khó tin, bịa đến mức Nha Nha ngáp dài, nghiêng đầu ngủ gục trong lòng y, bịa đến mức các vì sao trên trời cũng phải bó tay chôn sau mây đen, bịa đến mức Triệu Tử Nguyệt nằm dài trên đệm ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không chịu kể đến đoạn kết, không ai biết được chú gà con kia có tìm thấy gà cha hay không, cũng không ai biết rốt cuộc nó có bị chồn bắt đi hay không...
Hoàng thành, điện Chính Tâm.
Lan Minh Châu đang vuốt ve cổ tay áo tỳ bà, lẳng lặng quan sát Triệu Miên Trạch lúc này đang cau mày suy nghĩ
Hơn một canh giờ rồi, hắn vẫn đang suy nghĩ ván cờ gần như không thể nào phá được kia, còn nàng ta thì lại đang suy nghĩ về hắn.
(*) Tay áo rộng, có dáng như đàn tỳ bà.
Những ngày qua, nàng ta hầu như ngày nào cũng hầu hạ bên cạnh Triệu Miên Trạch
Ai cũng nói nàng ta là sủng phi của tân đế, Triệu Miên Trạch coi nàng ta như trân bảo, yêu vào trong tâm khảm, sủng ái nàng ta nhất hậu cung
Nhất là sau chuyện xảy ra ở Trọng Dịch Lâu, nàng ta càng ngày càng được ân sủng, những giai nhân khác trong chốn lục cung đều phải lép vế trước mặt nàng ta
Nhưng chỉ mình nàng ta mới biết, người đắc sủng không phải ô Lan Minh Châu, mà là thân phận công chúa của Bắc Địch.