Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 65 : Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng một nửa ngươi (11)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Một người tàn nhẫn với kẻ địch thì không gọi là tàn nhẫn. Tàn nhẫn với chính mình, đó mới thực sự là người tàn nhẫn!



Lần này Nguyệt Dục đã có cái nhìn mới về Hạ Sơ Thất.



Trên trán Hạ Sơ Thất nhanh chóng be bét máu. Không chỉ Nguyệt Dục mà đến cả Triệu Tôn cũng phải nheo mắt nhìn nàng, không biết2đang nghĩ gì mà một lúc lâu vẫn không nói, càng không ngăn cản. Cho đến khi máu tươi chảy ròng ròng xuống khắp mặt Hạ Sơ Thất, hắn mới trầm mặt bước nhanh đến, lướt qua Nguyệt Dục đang ngây người cầm khăn, kéo người nàng lại rồi quăng mạnh nàng lên giường.



“Con mẹ nó người điên rồi hả?”



Hạ Sơ Thất quay mặt8lại, mặt toàn máu tươi, nở nụ cười quái đản với hắn.



“Ngươi... mới điên ấy.”



Mấy cú đập đầu này cũng khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.



“Ngươi cho rằng tại sao ta phải đập đầu?” Nàng nhếch khóe môi cũng dính máu, dữ tợn, đáng sợ, còn có vẻ bi tráng không thể tả được. Nàng cười hờ hững, liếm vết máu trên khóe6miệng, khoan thai nói chuyện, tìm được cái cớ tuyệt vời cho hành vi của mình.



“Ông đây... không... không cần đàn ông, không... không chết được.”



Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng, nắm chặt tay, “Có khí phách! Đập tiếp đi.”



Hạ Sơ Thất cười cười, khóe miệng giật giật, “Không cần nữa.” Dứt lời, nàng chậm chạp nháy mắt với hắn, trầm giọng: “Một trăm3lượng, ta muốn rửa ruột.”



Đôi mắt đen láy của Triệu Tôn rồi sầm xuống, “Rửa ruột? Rửa thế nào?”



Nàng lấy ống tay áo lau mặt, trái tim sắp bị thuốc đốt đến thủng rồi, sao có thể giải thích quá nhiều với hắn được nữa? Nhân lúc đầu óc còn đau đến tỉnh táo, nàng nuốt nước bọt, nhìn sang Nguyệt Dục, đọc tên5vài phương thuốc Đông y giải độc, ánh mắt lại thâm sâu hơn.



“Nguyệt... Nguyệt đại tỷ, làm phiền tỷ nấu mấy thuốc này cùng với cháo, cho thêm chút lòng trắng trứng vào rồi khuấy... khuấy đều lên, ta cần... cần... cần một nồi...”



Nguyệt Dục bình tĩnh trở lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Ngươi thật là tài cán!”



Khăn mặt lạnh như băng làm Hạ Sơ Thất thoải mái rên rỉ, mập mờ gọi hắn bằng giọng điệu mờ ám.



“Cắn ta đi! Không phục thì ngươi cắn ta đi...”



“Không cắn ta đúng không, vậy ta... ta phải ăn sạch ngươi.”



“Lại nữa rồi! Dược tính lại phát tác rồi. Triệu Đê Tiện, ngươi cắn ta mau!”



“Bảo ngươi im miệng!”



“Dựa... dựa vào cái gì chứ? Mau cắn ta đi mà...”



Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, nhấn mạnh vào “huyệt nhân trung” của nàng, nhíu chặt mày rồi hơi thả lỏng ra.



“Năm mươi lượng một lần cắn.”



“Ngươi tưởng ta đẳn sao?”



Hạ Sơ Thất chậm rãi nhổm lên ôm lấy eo hắn, thở vào mặt hắn.



“Không, một trăm lượng một lần cắn. Nào, cắn ta một cái.” Khuôn mặt cao quý lạnh lùng của Triệu Tôn lập tức cứng lại. Rất rõ ràng, Hạ Sơ Thất đã sắp phát điên rồi, mặt đỏ như cái mông khỉ. Nàng cảm thấy mình chưa biến thành ác ma háo sắc là đã chẳng dễ dàng, bèn ôm chặt lấy eo Triệu Tôn, bám dính vào người hắn. “Giải dược... giải dược của ta... cắn ta đi...” “Sở Thất! Tỉnh lại!” Triệu Tôn tát mạnh vào mặt nàng. Hạ Sơ Thất khẽ nheo một mắt, cong miệng thở dài yếu ớt.



“Có một khát khao tự nhiên đang được gọi dậy, tên của nó là... dục vọng.”



Nàng nói ra từng chữ một cách nghiêm trang, làm mặt Triệu Tôn... càng đen hơn.