Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 667 : Lên núi đao (2)

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới bóng râm ngày hè, gió trong viện hiu hiu, nhưng trong phòng lại nóng nực kinh khủng

Trong lòng Hạ Sơ Thất đang có tâm sự, tâm trạng cáu kỉnh thấy rõ, đi tới đi lui hết mấy lượt, nàng kêu Tinh Lam và Mai Tử bày một chiếc ghế mỹ nhân trong sân, phe phẩy quạt tơ hóng gió, tiện thể quan sát thủ vệ vẫn canh giữ nghiêm ngặt ngay cổng chính, muốn tìm cơ hội gặp mặt Triệu Tôn.

Thời gian trôi qua chậm như rùa.

Nàng còn chưa uống hết chung trà thì Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo đã mất kiên nhẫn, chơi trò “làm mắt lé” bên cạnh nàng, Tinh Lam nhìn sắc trời, châm một cây nhang xua muỗi rồi vào phòng lấy một cây quạt tròn đưa cho Mai Tử, dặn3dò nàng ấy xua muỗi, còn mình thì cũng quan sát chăm chú, sợ nàng bị muỗi tấn công.

Lồng đèn đỏ tỏa sắc đỏ sậm, muỗi kết bè kết đội bay nhảy

Bọn thủ vệ mặc áo giáp nặng nề, có người ngáp ngủ, có người lười biếng, có người đập muỗi, chỉ có một mình A Kỷ đứng ở góc tường nhìn ngơ ngẩn, cứ như đầu óc trôi về phương trời nào.

Hạ Sơ Thất liếc nhìn vài lần, nhưng ty không hề phát hiện

Thậm chí, y cũng không như ngày thường, chỉ cần nơi nào có nàng, y sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn, dè dặt quan sát nàng đang làm gì.

“A Ký, hành lang nhiều muỗi, chi bằng kêu các huynh đệ vào nghỉ ngơi một lát, uống ngụm nước, rồi lĩnh vài nén nhang đuổi1muỗi?” Hạ Sơ Thất cất giọng nói mềm mại dịu dàng, trong giọng nói ẩn chứa nụ cười ranh ma.

Tạm thời không nói đến nàng có “lòng tốt” thật hay không, A Ký nào dám vâng lời? Cứ như y bỗng nhiên hoàn hồn trở lại, nhìn tới

“Đa tạ nương nương, thuộc hạ thịt dày da thô, không cần thiết phải lãng phí.” Hạ Sơ Thất nhìn bộ dạng buồn bã của A Kỷ, lửa giận bùng lên vì Triệu Miên Trạch bỗng chốc tan biến thành mây khói

“Cái gì có thể giải sầu nhỉ?” Nàng phe phẩy chiếc quạt, nụ cười trên miệng tươi tắn hệt như một đóa hoa, tự hỏi tự đáp theo kiểu đá xéo, “Là nhìn người khác sầu muộn hơn ta.”

Nàng chưa dứt lời, A Kỷ đã cúi gằm mặt xuống

Không3biết Trịnh Nhị Bảo và Mai Tử có hiểu hay không, họ chỉ nhìn nàng với ánh mắt ngơ ngác, còn Tinh Lam lại cười hơi không được phục hậu cho lắm, cầm ẩm nước đến trong tư thể thướt tha, châm nước cho nàng, nói nhỏ, “Thất tiểu thư, nghĩ ra cách hay rồi à?” “Sơn nhân.” Hạ Sơ Thất phe phẩy chiếc quạt, nhìn nàng ta, “Vẫn chưa nghĩ ra được diệu kế.”

Hạ Sơ Thất thấy Tinh Lam bị mình làm nghẹn họng, bèn mỉm cười

“Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện nhé?”

Vừa nghe nàng sắp kể chuyện, Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo vỗ tay bảo được, còn Tinh Lam thì giật mí mắt, mím môi không nói gì

Giọng nói của nàng rất to, các thủ vệ bên ngoài tất nhiên đều3nghe thấy, ai nấy cũng đồng loạt dựng lỗ tại lên.

“Tiền triều có một kỳ nữ, tên Mộc Lan

Từ bé đã tập cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông tài nghệ

Đến năm nàng ta mười tám, đúng lúc Khả Hãn điểm binh, phụ thân nàng ta có tên trong danh sách, nhưng lại ngã bệnh không thể tòng quân

Mộc Lan bèn cải nam trang, mua ngựa và yên, thay cha tòng quân...”

Câu chuyện nàng kể là “Hoa Mộc Lan tòng quân”, nhưng những người khác đều nghe rất hăng say, duy chỉ có A Ký là sắc mặt càng ngày càng xấu xí

Cũng không biết y bị muỗi chích hay là bị câu chuyện quấy nhiễu đến mức tay chân lúng túng, đứng ngồi không yên

Hạ Sơ Thất quan sát y, đang nói hăng say thì chợt có9một tiếng thỉnh an vang lên từ ngoài cửa

“Lục gia đến.”

Sao Triệu Giai lại đến vào lúc này?

Hạ Sơ Thất giật mình, nhìn qua

Quả nhiên nơi của viện phủ dây leo, Túc vương Triệu Giai dẫn theo vài Cấm Vệ Quân bưng khay sải bước tiến vào.

Hắn ta vào viện, không nhìn Hạ Sơ Thất đang ngồi trong sân, mà lướt nhìn A Ký rồi xoay đầu lại nói với hai Cấm Vệ Quân cao to sau lưng, “Trương Ngũ, mang hai khay nho ướp lạnh vào phòng hoàng hậu nương nương.” Hắn ta dứt lời, lại xoay đầu nhìn hai tên binh sĩ khác, “Hai người bưng hai khay này đi gặp bệ hạ với ta

Nho này được mang đến từ kinh sư ngay trong đêm, vẫn còn khá tươi ngon, tuyệt đối không được chậm trễ.”

“Vâng thưa Lục gia.”

Bọn họ xoay đầu rời đi, Triệu Giai chỉ gật đầu nhẹ chào Hạ Sơ Thất, rồi dẫn hai người kia đi đến nơi ở của Triệu Miên Trạch

Trương Ngũ và một Cấm Vệ Quân khác nhận được lệnh, bèn cúi đầu, bưng hai khay nho ướp lạnh đi thẳng về phía Hạ Sơ Thất.

Do Hạ Sơ Thất và Triệu Miên Trạch ở sát vách nhau, cùng ra vào chung một cổng lớn nên thủ vệ ngay cổng không để ý gì đến mấy, người vào đều ở trong viện cả, Triệu Giai lại là tâm phúc của Triệu Miên Trạch, nên càng không ai nghi ngờ.

Con tim Hạ Sơ Thất rối bời, không đợi bọn Trương Ngũ đến gần, nàng chợt hừ lạnh, đứng lên vươn vai

“Tinh Lam, dọn ghế lại vào phòng, bổn tiểu thư buồn ngủ rồi.” “Vâng thưa Thất tiểu thư.” Tinh Lam đáp lời, rồi cùng với Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo, dọn hết những thứ linh tinh trong sân vào lại trong phòng.

Hạ Sơ Thất vờ như không ưa Túc vương, lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng của hắn ta, đồng thời cũng chẳng tỏ vẻ thân thiện gì mấy với hai Cấm Vệ Quân hắn ta gọi đến, rõ ràng là người ta mang đồ đến, nhưng nàng lại chẳng thèm quan tâm, xoay đầu đi thẳng vào phòng, giọng điệu sặc mùi khinh bỉ.

“Thứ vớ vẩn gì đây, mang vào đi

Tưởng ta cần chắc!”

Theo lý mà nói, kiểu lính tốt thế này không tiện vào phòng nàng khi trời chập tối, nhưng giờ đây nàng lại ra lệnh như thế, hai tên Cấm Vệ Quân kia nhìn nhau, tuy Thất tiểu thư “không vui”, nhưng vẫn khom lưng cúi đầu đi vào.

Vừa vào phòng, Tinh Lam đi theo, tiện tay đóng cửa lại.

Trịnh Nhị Bảo ló đầu vào trong, muốn đi vào, nhưng lại bị nàng ta ngăn lại, “Làm gì đó?”

Trịnh Nhị Bảo buồn bực, chỉ vào trong, “Bảo vệ Thất tiểu thư á, ngươi không nhìn thấy hai nam nhân lạ đi vào à?”

“Nam nhân lạ gì chứ? Đó là người của Lục gia...”

Tinh Lam còn chưa nói xong thì nghe thấy một tiếng “xoảng” cực lớn, là tiếng bình hoa rơi vỡ vọng ra từ bên trong, sau đó bèn nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ của Hạ Sơ Thất, “Hai người các ngươi có biết đi đường không? Dám đụng vỡ bình sứ mà bốn tiểu thư thích nhất?”

“Thất tiểu thư tha mạng!” Trương Ngũ hoảng hốt cầu xin.

“Ai cần mạng của các ngươi?” Bên trong lại vang lên tiếng quát tháo giận dữ của Hạ Sơ Thất, “Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha

Tuy bổn tiểu thư khoan hồng rộng lượng, nhưng không thể để hai người rời đi như không có chuyện gì xảy ra sau khi đánh vỡ đồ của ta được

Ngươi, còn ngươi nữa, qua đây! Công việc lau dọn trong phòng của ta hôm nay sẽ giao cho hai người, không được bỏ qua một ngõ ngách nào, nếu để bổn tiểu thư tìm thấy một hạt bụi thì tối nay hai người đừng hòng được ngủ, ngày mai ta sẽ đi bẩm báo với bệ hạ, bắt hai người đi rửa thùng phân.”

Giọng nói của nàng càng ngày càng cao vút.

Tinh Lam đứng bên cửa sổ, liếc nhìn A Ký đứng ngoài của viện

Y dường như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đi vào, cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng ngoảnh mặt đi, nhìn chằm chằm bức tường, không biết đang suy nghĩ điều gì.