Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 69 : Lồng ngực nóng như lửa (2)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Nhưng ông ta có sốt ruột cũng vô dụng. Sức khỏe của Thái tử Triệu Chá ngày càng yếu, đã gây đến mức không còn dáng người. Ngự y khám bệnh vô số lần, thử đủ mọi cách, uống thuốc không biết bao nhiêu, nhưng vẫn không khỏe lên TV2chút nào. Theo lời những ngày đã bị chém chết của Thái Y viện nói thì: “Thái tử điện hạ không qua nổi mùa đông này.”



Một đứa con trai được đổ bao nhiêu công sức để nuôi nấng trở thành Thái tử, ấy thế mà mà bây giờ lại bệnh8đến như vậy. Lúc này, phía Bắc lại truyền đến tin nạn tuyết, phía Nam lũ lụt, đủ các tấu chương bẩm bảo người dân gặp tai ương đang phải chịu nạn đói, còn cả đám dân du mục Bắc Địch bị Triệu Tôn đuổi ra quan ngoại vào hai6năm trước lại lăm le biên cảnh phương Bắc.



Chuyện này chưa giải quyết xong, chuyện khác đã lại tới.



Chuyện làm Hồng Thái Để đau đầu nhất là ở thôn Lưu Niên, phủ Cẩm Thành lại phát hiện “bia đá nghìn năm”, cùng với lời tiết lộ thiên cơ của cao3tăng. Chuyện này truyền bá nhanh chóng như bệnh dịch, dân chúng nháo nhác cầu xin quan phủ. Các nơi đều lập đền thờ Triệu Tôn. Đám thư sinh thì xôn xao làm thơ viết phú, ca ngợi công đức của Triệu Tôn. Tấu chương về chuyện này của quan5lại ở khắp các nơi cũng bay vào kinh thành như tuyết,



Nhưng trong thời khắc loạn trong loạn ngoài thế này, Thái tử còn chưa chết mà đám thần tử đã sứt đầu mẻ trán vì ngôi vị Thái tử. Các lão thần kéo bè kết phái, công kích, chỉ trích, vạch trần lẫn nhau. Cũng có một số người chỉ bàng quan đứng xem. Triệu thân cứ như đặt cược mua ngựa, ai cùng mục tiêu thì đứng thành hàng, thường xuyên giúp nhau tố cáo trên Kim Loan điện.



Một phải nói Tấn Vương Triệu Tổn mượn “đồng dao đất Thục” và “bia đá nghìn năm hiện thể” để bịa đặt mê hoặc dần chúng, đầu độc lòng dân, chậm chạp không giao trả binh quyền, ngang ngược lạm quyền, với thân phận con trai của thứ thiếp mà lại dám can đảm dòm ngó ngôi vị Hoàng đế, phá hoại thể chế tổ tông, không giữ lễ pháp, không bị quản thúc thì chắc chắn không thể khiến lòng người thân phục.



Một phái khác lại nói Ninh Vương Triệu Tích nắm giữ Đô sát viện, lợi dụng quyền chức tẩu chuyện có lợi cho mình, thông đồng với quyền thần, kết bè kết cánh, bán quan ban tước, hãm hại trung thần, ở trên khi quấn, ở dưới hai dân, nhiễu loạn kỷ cương triều đình, lời nói và việc làm đều không phù hợp, là con trai trưởng nhưng không có tư cách trợ quân.



Còn có một phái nói hoàng trưởng tôn Triệu Miền Trạch... Triều đình loạn hết cả lên đã không còn là chuyện lạ.



Ai cũng chỉ ước tóm được khuyết điểm và nhược điểm của đối phương, dồn đối phương vào chỗ chết.




Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, giọng nói ấm áp dịu dàng, phát âm rất chậm, rất thản nhiên, hệt như lúc nói đùa cùng bạn bè. Nhưng mỗi lần ngữ điệu nhẹ nhàng này của hắn ta thốt ra là lại khiến cho lòng người lạnh lẽo, cảm thấy nhìn thẳng vào hắn ta không phải là một chuyện vui vẻ, mặc dù hắn ta đẹp đến vậy.



Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chằm chằm, ngẫm nghĩ rồi cười.



“Đại đô đốc để ý ta rồi sao?” Đông Phương Thanh Huyền đến gần nàng một bước, cười cong cong mắt, “Đừng sợ. Thật ra so với giết người, bổn tọa càng thích quá trình mài đao hơn.” Hạ Sơ Thất bĩu môi gật đầu.



“Ta hiểu, Đại độ đốc thích mài dao sao? Những Sở Thất xin được khuyến ngài một câu, sóng có cao tới đầu thì cũng phải nằm dưới đáy thuyền, núi có cao tới đầu thì cũng phải nằm dưới lòng bàn chân. Nói tới nói lui, ngài chỉ là mài dao thay người khác mà thôi. Có gì đáng để khoe mẽ chứ?”



Nàng tự nhận mình nói chuyện rất độc địa, vậy mà Đông Phương Thanh Huyền như không cảm nhận được, chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, bình tĩnh đáp lại: “Thất tiểu thư, có cao hay không cũng không phải do bổn tọa nói. Chờ khi ta cùng ngươi về kinh thành thì người sẽ biết.” “Không cần khách sáo, dù Sở Thất có về thì cũng là về cùng Tấn Vương gia.”



Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sở tiểu lang bỏ không ít sức vào chuyện bia đá nghìn năm, điện hạ định cảm ơn người như thế nào vậy?”



Dứt lời, không đợi Hạ Sơ Thất trả lời, hắn ta cười khẽ, bộ đồ màu đỏ lướt qua, nghênh ngang dẫn người đi ra ngoài.



Ban đêm, bóng tối vây kín, gió lạnh lùa vào tay áo.