Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 71 : Lồng ngực nóng như lửa (4)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Trịnh Nhị Bảo nghĩ đến những chuyện này thì nhức đầu, cảm thấy Sở Thật đúng là một người không để người ta bớt lo được. Nhưng suy nghĩ một lúc, để tâm trạng chủ tử tốt hơn, cậu ta bèn nhìn mặt đoán ý gượng cười, nói với vẻ thần thần bí bí:
“Chủ tử, nghe nói dạo này, nha đầu Sở Thất kia lại kiếm được kha khá bạc.”
Thú vui của Triệu Tôn trước đây là lừa bạc của Sở Thất. Nhưng nghe Trịnh Nhị Bảo nói, hắn lại không hề hứng2thú gì, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi đi vào tình phòng. Một mình Trịnh Nhị Bảo ở lại vò đầu bứt tóc, càng không hiểu được. Cậu ta vội vàng chạy theo, trơ mặt cười không ngừng.
“Chủ tử, Sở Thật đúng là người hài hước. Đừng nói chứ, nô tài cảm thấy ở cạnh nàng ta cũng gặp được không ít chuyện vui.”
“Ngươi còn có chuyện gì vui được chứ?”
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Tôn vang lên trong tiếng nước dập dờn.
Nghe lời nói không mấy hứng thú của gia,8Trịnh Nhị Bảo lại thấy uất ức. Thái giám thì không thể có chuyện vui sao?
Tắm rửa xong, Triệu Tôn mặc áo ngủ, lười biếng dựa vào đầu giường, sai Trịnh Nhị Bảo mang sách đến, lại không để cậu ta thổi tắt nến, có vẻ phải xem một lát nữa mới đi ngủ được. Trong ánh nến chập chờn, Trịnh Nhị Bảo nhìn hắn cô đơn một mình, đột nhiên lại thấy xót xa. Trừ chủ tử nhà cậu ta, mấy vị Hoàng tử cao quý kia có ai mà không ôm6ấp người đẹp, con thơ chạy đẩy nhà chứ?
“Gia, nô tài còn có một chuyện... không biết có nên nói hay không.”
Triệu Tôn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta, ý bảo nói di.
Dứt lời, thấy Hạ Sơ Thất không nói tiếp, nàng ấy lại lảm nhảm, “Sở Thất, để muội nói thêm một câu, nếu tỷ có hơi để ý gia nhà chúng ta thì phải học Oanh Ca đi, bám víu sát sao ấy. Gia chúng ta nhất định sẽ không bỏ mặc tỷ.”
Dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng ấy chọc Hạ Sơ Thất bật cười, “Bám víu, tỷ bám thế nào? Đuổi theo hắn như đuổi gà vịt ấy à?” Biết nàng là người độc miệng, Mai Tử cũng không giận, vẫn liên mồm quở trách.
“Tỷ nói xem, chẳng biết gia chúng ta nghĩ gì mà lại đưa loại hồ ly như Oanh Ca về. Còn nữa, gia sai nàng ta đến hầu hạ tỷ, nhưng mấy hôm tỷ bệnh nằm trên giường, nàng ta có hầu hạ tỷ không? Hứ! Trong phủ chúng ta chưa từng có cô nương nào như thế, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nhìn thấy đàn ông nào cũng liếc mắt đưa tình. Mà cũng đúng, một cô nương từ nơi đó ra thì sao cam lòng hầu hạ tỷ được? Muội thấy nàng ta ấy à, tảm phần là muốn hầu hạ đàn ông rồi. Hôm qua nàng ta còn hỏi Nguyệt Dục tỷ tỷ rằng bao giờ gia mới về kìa. Muội thấy cái dáng vẻ nóng lòng đó mà ăn mất cả ngon.”
“Không phải chứ? Hôm nay lúc ăn sáng, rõ ràng ta thấy muội uống hết hai bát cháo to, còn ăn thêm hai cái bánh bao lớn nữa mà.” Bà nói nhiều gặp bà om sòm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Nghe Hạ Sơ Thất nói vậy, Mai Tử nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính và vòng eo hơi mập của mình, thở dài: “Haiz, cũng đúng... sao muội lại tham ăn vậy chứ? Càng ngày càng mập rồi! Sở Thất, tỷ nhìn eo muội này, sắp to hơn thùng nước trong phòng bếp rồi. Nếu có thể chia được chút thịt cho tỷ thì tốt quá.”
Hạ Sơ Thất tức giận liếc nàng ấy, “Đầy đặn vậy có gì không tốt chứ? Đợi hôm nào gia chỉ hôn cho muội là có thể sinh một thằng nhóc mập mạp rồi.” Mai Tử tức giận chu môi, “Muội không cần đâu! Ăn sơn hào hải vị quen rồi thì sao nuốt cháo loãng ăn rau xào được chứ? Đã quen nhìn khuôn mặt như thần tiên của gia nhà chúng ta rồi, sau này bảo muội lấy một gã đàn ông mặt thô, miệng toàn răng vàng, móng tay thì đấy đất bấn, chi bằng bảo muội tự tử cho rồi.”
Hạ Sơ Thất bị tưởng tượng của nàng ấy chọc cười, “Ha! Cô nhóc, cũng nói đẩy lời đạo lý nhỉ.”
“Thôi đi, ai là cô nhóc chứ? Sở Thất, dù sao thì muội cũng nghĩ kĩ rồi, không gặp được người tốt thì thà rằng muội không lấy chồng. Để muội béo chết cũng tốt, béo chết ở trong phủ còn có thể ngắm gia để dưỡng mắt mà. Tỷ thấy đó, Nguyệt Dục tỷ tỷ không phải cũng...”
Nói tới đây, Mai Tử vốn lanh mồm lanh miệng lại dùng một chút, sắc mặt hơi thay đổi.
“Sở Thất, tỷ đừng nghĩ nhiều nhé*,muội nói chuyện không xuôi tai.” Hạ Sơ Thất cảm thấy Mai Tử dễ thương muốn chết, “Tỷ chỉ có một trái tim thôi, không có nhiều hơn đâu.” (*) Mai Tử dùng từ đa tâm (nghĩ nhiều/nhạy cảm), Hạ Sơ Thất chơi chữ rằng mình chỉ có một trái tim chứ không “đa tâm”. Nàng nói chuyện luôn luôn không phối hợp gì cả. Nếu là bình thường thì Mai Tử đã tức giận rồi. Nhưng lần này, Mai Tử chỉ nắm tay nàng, thở dài một hơi.