Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 715 : Đề kiểm tra (1)

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lục soát!” Tiêu Ngọc không tiếp tục để ý tới y nữa, phất tay để đám Cấm Vệ Quân lũ lượt đi lên định xông vào bên trong quán rượu để lục soát

Nhưng lúc này, trong quán rượu lại vang lên một giọng nói dịu dàng

“Ai muốn lục soát quán rượu của bổn cung?” Giọng nói trong trẻo mà từ tốn nhưng từng chữ lại mạnh mẽ, đanh thép

Tiêu Ngọc hơi kinh ngạc, gã nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một người phụ nữ búi tóc mây, trông cực kỳ đoan trang quý phái

Từ lúc Tiêu Ngọc đi theo bên cạnh Triệu Miên Trạch cũng đã nhiều lần được tiếp xúc với Triệu Như Na, từ xưa tới giờ gã cũng vẫn ngưỡng mộ nàng ta, thấy vậy thì ánh mắt hơi lóe3lên, dẫn đầu quỳ xuống.

“Ti chức cung thỉnh Trưởng công chúa điện hạ kim an.” Triệu Như Na không đáp “miễn lễ” mà chỉ lạnh lùng cười một tiếng

Đừng thấy nàng luôn dịu dàng, ngoan ngoãn trước mắt Trần Đại Ngưu như một chú thỏ con, trong phủ Định An hầu thi thoảng bị chị dâu của y kiểm chuyện bắt nạt mà lầm, đó là vì nàng muốn giữ mặt mũi cho Trần Đại Ngưu thôi, còn khi ra ngoài, lúc nên ra oai thì nàng vẫn là một cô gái vô cùng có thể diện hoàng gia

Nàng bước từng bước tới gần, từ trên cao nhìn xuống đám người Tiêu Ngọc

“Bổn cung nhàn rỗi nhàm chán nên mới cùng hầu gia mở ra quán rượu này

Bình thường bổn cung cũng uống rượu nhà mình,1sao chưa từng nghe nói tới chuyện rượu giả nhỉ? Bây giờ là tang sự của hoàng tổ mẫu, khắp thiên hạ đều khóc tang người, bổn cung cũng đang muốn vào cung chịu tang

Thật không ngờ, đám người các ngươi không ở trong cung giữ đạo hiếu với người mà lại xuất cung tới điều tra trên đầu bổn cung.” “Ti chức không dám!” Tiêu Ngọc thấy trên đầu mình chợt lạnh.

Triệu Như Na vẫn coi như không thấy vẻ quẫn bách của gã mà chỉ cười lạnh lần nữa: “Bổn cung biết ngươi cũng có chức trách của mình

Như vậy cũng được, Tiêu đại thống lĩnh, ta sẽ tự mình dẫn người vào tìm rượu giả

Người chỉ vò nào, bổn cung sẽ uống và đó, để xem vò rượu Thanh Châu nào làm chết6người, người thấy thế nào?”

Lời nói này của nàng mang theo đao thương sắc bén, giọng nói của nàng dù từ tốn nhưng lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, không thể nghi ngờ, mỗi từ, mỗi chữ đều như kim châm, cuối cùng ngăn cản bước chân của Tiêu Ngọc lại.

“Xin trưởng công chúa bớt giận! Ti chức sẽ rời đi ngay...”

Tiếng hò hét và tiếng vó ngựa dần rời đi, quán rượu Như Hoa lại một lần nữa yên tĩnh trở lại

Thấy nguy cơ trước mắt bị Triệu Như Na chỉ dùng hai ba câu đã giải quyết xong, Trần Đại Ngưu thở phào một hơi, ôm nàng thật chặt.

“Thanh Hoa, đều nhờ có nàng.” Triệu Như Na mỉm cười, dựa vào thân hình cao lớn của y, lập tức biến thành con4mèo nhỏ ngoan ngoãn, không còn chút uy phong nào của Trưởng công chúa nữa

“Chàng đó! Đôi khi thật là...” Nàng dừng lại không nói tiếp nữa, y lại bật cười: “Thật là làm sao?” “Quá thẳng thắn...”

Trần Đại Ngưu cười hì hì, ôm vai nàng, giọng nói vô cùng yêu thương chiều chuộng: “Vợ lại khen ta đây mà, nào đi thôi, đi bế em bé, chúng ta cùng về nhà nào.”

Hai người bọn họ vội vã quay về hậu viện

Còn chưa tới nơi, trong không khí đã phảng phất mùi máu tươi mơ hồ

Trần Đại Ngưu vốn quen thuộc với chiến trường, càng quen với mùi máu tươi, y nhăn mũi, vẻ mặt biến đổi ngay lập tức

“Không ổn rồi!” Y hét lên một câu rồi buông Triệu Như Na ra, vội vã chạy3về phía hầm rượu

Chỉ thấy cửa vào hầm rượu giờ mở rộng, những trạm gác ngầm được y bố trí bên ngoài cũng bị tìm ra, tất cả những ám vệ đang mai phục bên ngoài đều chết nằm dưới đất, mùi máu tanh nồng đậm xộc thẳng vào mũi nhưng không gian lại im ắng tựa như chưa từng có ai tới đây vậy.

“Chu Thuận!” Trái tim Trần Đại Ngưu chợt căng thẳng, y gọi to một tiếng, vội vàng chạy về phía hầm rượu

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, ở cửa hầm rượu, Chu Thuận ngã vào giữa vũng máu ngay trước mặt y, đầu cậu ta toàn là máu tươi

Khi nhìn thấy Trần Đại Ngưu tới, ngón tay cậu ta hơi giơ lên nhưng còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì tay đã rũ xuống.

“Chu Thuận...” Trần Đại Ngưu hét lớn một tiếng, nhưng cậu ta lại không hề đáp lời

Cậu ta đã biến thành một cỗ thi thể, một thi thể..

không bao giờ có thể nói chuyện được nữa

Cậu ta là thị vệ theo bên cạnh y suốt bao nhiêu năm nay, theo y vào Nam ra Bắc nhưng cũng chưa một lần than khổ, cũng chưa một lần làm hỏng việc, nhưng giờ cậu ta lại đột nhiên mất mạng sống trẻ trung một cách kì quái thế này.

Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?

Trần Đại Ngưu vượt qua xác Chu Thuận, chạy tiếp một mạch, lúc này y mới phát hiện hai chân mình dường như đều nhũn ra, run rẩy tới mức gần như không thể bước tiếp, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra như suối khiến y phục y ướt dầm.

“Tiểu quận chúa.”

Y sải bước thật dài, lao nhanh xuống hầm rượu.

Mặc dù y biết rõ sẽ không có ai đáp lời, nhưng y vẫn gào lên như vậy

Nơi mà chỉ mới đây thôi, bọn họ còn đang nói đùa với nhau thì giờ chỉ còn nhũ mẫu chết trong vũng máu

Giỏ trúc không còn, bé con ngủ say trong giỏ trúc cũng không còn

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cả Chu Thuận và những ám vệ mà y bố trí xung quanh hầm rượu đều đã chết, cả tiểu quận chúa của Triệu Tôn và Sở Thất cũng không thấy tăm hơi

Kẻ có thể im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn kinh tâm động phách thế này làm sao có thể là người bình thường được?

“Điện hạ...”

Đầu óc Trần Đại Ngưu nổ vang một tiếng, không nghĩ được gì nữa, y rên rỉ, hai đầu gối khuỵu xuống “phịch” một tiếng trong hầm rượu, rũ đầu gần như chạm đất

Đây là lần đầu tiên Triệu Như Na thấy y như vậy.

Nàng và y làm vợ chồng gần hai năm, mặc dù không nói là hiểu y tới mười phần nhưng cũng phải được tới tám chín phần mười

Trong suy nghĩ của nàng, Trần Đại Ngưu là người kiến nghị, kiên cường, không biết mỏi mệt, lúc nào cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, mặc kệ là phải trải qua bất cứ chuyện gì, y cũng chưa từng uể oải, bất lực, khủng hoảng bất an như lúc này

Nàng biết, y vừa trung thành lại vừa lương thiện, y không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm cỡ này, không cho phép mình để mất con gái của Triệu Tôn như vậy.

Đôi khi, chỉ áy náy thôi cũng có thể giết chết một người.

Nhất là những người như Trần Đại Ngưu.

Triệu Như Na vội bước tới, mi mắt chớp động mấy lần, lòng không ngừng thấp thỏm nhưng nàng vẫn cố che giấu trái tim đang đập thình thịch” của mình, đi qua, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh y.

“Hầu gia, chàng đừng tự trách mình nữa.”

Trần Đại Ngưu lắc đầu, ánh mắt u ám.

“Là ta, tất cả đều do ta! Là ta đã quá ngu ngốc!”

“Không phải như vậy!” Triệu Như Na vươn tay lên, vuốt ve bờ vai rắn chắc của y, lại ôm thân hình cao lớn của y vào lòng như người mẹ thương tiếc con mình, dịu dàng nói: “Việc này không liên quan tới chàng, nếu như nhất định phải nói là do ai thì cũng là lỗi của thiếp

Vốn Thập Cửu hoàng thúc đã có sắp xếp riêng của mình cho con bé, là thiếp đã thuyết phục thúc ấy, là thiếp muốn dẫn đứa bé về phủ Định An hầu, vì thế mới xảy ra chuyện như vậy...”

“Vợ à.” Trần Đại Ngưu vẫn đắm chìm trong sự áy náy, bản thân y vốn đang rất đau lòng, khó chịu nhưng khi nghe giọng nói nghẹn ngào của Triệu Như Na, nghĩ đến nỗi đau đớn trong lòng nàng thì hai mắt y vụt sáng, y xoay người, ôm eo Triệu Như Na, ôm nàng tới bên cạnh, liếc nhìn hai mắt đỏ ửng của nàng, nâng tay áo không ngừng lau nước mắt cho nàng: “Tất cả đều là do ta không tốt, do ta không có bản lĩnh, liên quan gì tới nàng chứ? Nàng đừng tự trách mình nữa, về phía điện hạ, ta sẽ đi xin ngài ấy trách phạt!”