Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 73 : Lồng ngực nóng như lửa (6)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


“Biểu ca đúng là nhân tài, nhân tài! Nhưng theo ta thấy, Oanh Ca cô nương cũng không phải ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân là huynh đầu... Người mà nàng ta vẫn mong ngóng là Thập Cửu thúc của huynh cơ mà. Nghĩ như vậy thì huynh có thêm chút hứng thú nào không?”



“Vậy tiểu gia càng không hứng thú.” Nguyên Hữu cợt nhả cúi đầu, hỏi nàng, “Muội đoán xem vì sao?”



“Vì sao?” Hạ Sơ Thất hỏi theo. “Ha ha, để nàng ta ở lại quấy nhiễu Thập Cửu thúc của ta,2tốt biết bao nhiêu chứ!” Nguyên tiểu công gia vỗ mạnh xuống vai nàng, ẩn ý nói, “Đương nhiên, cũng tiện thể dùng để quấy nhiễu muội.”



“Quấy nhiễu ta? Đừng hòng!” Hạ Sơ Thất khoa tay múa chân với hắn, “Xéo đi!”



Kết quả, dĩ nhiên Nguyên tiểu công gia không xéo, mà là Hạ Sơ Thất tự xéo về. Vì nơi đó là Thần Cơ doanh, địa bàn của Nguyên tiểu công gia. Lần này nàng ra ngoài cũng đã muộn hơn một canh giờ, lúc về thấy Oanh Ca đang tìm nàng khắp8nơi, nói là lo cho an nguy của nàng.



“Sở tiểu gia của ta ơi, ngươi chạy đi đâu vậy? Nghe nói lúc trước người bị bắt cóc, hại ta sợ tới mức tim còn đập thình thịch đây này. Tạ ơn trời đất, may mà không có chuyện gì.” Hạ Sơ Thất nghĩ Oanh Ca chắc chắn biết nàng là nữ. Dù sao ở chung lâu vậy, ai cũng không ngốc. Nhưng nàng cũng không giống người khác, dù biết nhưng vẫn không vạch trần. Thấy người ta giả dối, Hạ Sơ Thất lại6lười đạo đức giả với nàng ta nên không đáp, chỉ cười ha ha rồi đi vào viện.



Dưới cây táo chua trong vườn, Mai Tử đang chơi với Lan Đần ở đó, cố tình nói trên cây táo có quả.



“Huynh xem, ở đó, ở đó kìa!” Mai Tử kêu lên.



“Không có mà, ta không thấy.” Lan Đẩn ngước cổ, thật thà đi vòng quanh cây táo vài vòng. “Thật mà, muội có thấy, không phải mắt huynh không tốt đấy chứ?” “Không tìm được, vẫn không tìm được.” Hạ Sơ Thất dở khóc dở3cười, “Mai Tử, muội lại bắt nạt Lan Đần nhà ta đấy à?”



Mai Tử quay đầu, mím môi cười, “Sở Thất, tỷ đi đâu vậy? Hơn nửa ngày không thấy tỷ đâu.”



“À, tỷ đến Hồi Xuân đường mua dược liệu.” Hạ Sơ Thất cười híp mắt xốc gói đồ trong tay lên, cũng không nói nhiều nữa, đưa đồ ăn nàng mua cho Lan Đần rồi gọi to, “Mai Tử, Oanh Ca, hai người lại đây giúp ta một chút được không? Ta sắp chế thuốc nói dối.”
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Nguyệt Dục dừng tay, cuối cùng đành thu tay về.



“Vâng.”



Nhìn thấy dáng vẻ tủi hờn của Nguyệt Dục, Tôn Chính Nghiệp thấy thương cảm, bèn vội vàng nói, “Gia! Tức giận hại gan, buồn bực sinh tâm hỏa, xin gia đừng tức giận, thời điểm này phải bảo vệ sức khỏe nhất. Còn cả rượu Phục Bách kia nữa, tuy có tác dụng giảm đau tạm thời, nhưng lão hủ nghĩ...”



“Ngươi lui xuống!”.



Một câu nói lạnh lùng đến tận tim gan, khiến tim lão Tôn như sắp thót lên tận cổ họng, ông ta cũng không dám dài dòng nữa. Mấy năm gần đây, số lần ông ta khám bệnh cho Triệu Tôn là nhiều nhất, nhưng ông ta vẫn không thể hiểu được tính cách của con người này. Vị Vương gia này mắc chứng đau đầu kinh niên, bệnh tình triền miên khó chữa, lại dễ tái phát, khi không tái phát thì không khác người bình thường, nhưng khi bệnh tái phát là lại đau đớn không chịu được.



Cách đây vài năm, Thánh thương yêu thương Thập Cửu gia, lệnh cho xưởng rượu trong cung dùng Phục Linh và Bách Hào Tử để ủ thành loại rượu Phục Bách kia cho riêng hắn. Bách Hào Tử kia cũng được gọi là Anh Túc, chuyên được dùng trong cung, còn được xưng là “vua của trăm loại thuốc”, có tác dụng giảm đau, hằng năm được người từ Vân Nam công vào cung, cực kì quý giá. Vì thế, loại rượu Phục Bách này lại càng thêm quý, ngoại trừ Thập Cửu Vương gia, các Hoàng tử khác đều không được dùng.



Nhưng rượu vẫn là rượu. Là một lương y, Tôn Chính Nghiệp cũng không đồng ý với việc uống nhiều. Tôn Chính Nghiệp còn chưa lui ra, Trịnh Nhị Bảo đã thở hồng hộc vén rèm chạy vào.



“Gia, nô tài mới Sở tiểu bang tới rồi.”



Sắc mặt Triệu Tôn không thay đổi, ngay cả mí mắt cũng không nhếch lên một chút, chỉ “ừ” một tiếng.



Trong mắt Trịnh Nhị Bảo, biểu cảm đó chính là thở dài. Chủ nhân của cậu ta sao lại thở dài được? Nhưng ngài ấy đã không đuổi người đi thì có nghĩa là sẽ không từ chối.