Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 736 : Trước cơn bão tố (1)

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



và...”

Lan Đần là người lương thiện, bình thường cũng rất ít khi đá xéo ai

Hoặc nói là ngoại trừ Mai Tử ra, hắn thường sẽ không xỉa xói người nào, giờ đây thấy Mai Tử khóc đau lòng như thế, cộng thêm lời khuyên của Hạ Sơ Thất, hắn dường như đã dịu lại, kéo ngón tay, suy nghĩ rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên.

“Được rồi, nha đầu thì nha đầu...”

Hạ Sơ Thất mừng thầm, “Huynh đồng ý rồi?” Tên Ngốc Vừ” một tiếng trong rầu rĩ, hắn nhìn Mai Tử, rất nghiêm túc nói với nàng ta rằng, “Tuy ta đồng ý, nhưng ta mang ngươi về, ngươi không được phép giống như các nhà đầu khác, tối nào cũng muốn ngủ3với ta, ta thích ngủ một mình, không được phép quấy rầy ta.”

Mai Tử trợn to hai mắt, xấu hổ đến mức đỏ mặt

“Ai thèm ngủ với ngươi chứ? Ngươi mơ đi!”

“Không thèm ngủ với ta, vì sao muốn làm nha đầu thống phòng của ta?” Hai người lại đấu võ mồm với nhau, nhưng Hạ Sơ Thất nghe ra được, Mai Tử nghe được nàng nói thế nên không còn phản đối chuyện theo Lan Đần đến Đông cung nữa

Trên thực tế, với thân phận của nàng ấy, có thể làm một nha đầu thông phòng của vương gia đã là một ân điển đủ để rạng rỡ tổ tông, tất nhiên là Mai Tử biết nàng đang bảo vệ nàng ấy

Huống gì,1Lan vẫn có tướng mạo đàng hoàng, cao lớn khỏe mạnh, vẫn chưa có chính thể, tuy có hơi ngốc một chút, nhưng không ngốc đến mức không hiểu gì, nếu như có thêm thời gian, nàng chắc chắn có thể trị khỏi cho hắn.

Trong lòng Mai Tử, e rằng từ lâu đã không còn kháng cự nữa

“Thất tiểu thư, người chế cho nô tỳ ít thuốc đi.”

Trước khi đi theo Lan Đần, Mai Tử đã nói như thế.

“Muội cần thuốc gì?” Hạ Sơ Thất thắc mắc.

Mai Tử thẹn thùng, sờ lên mặt mình, rồi lại sờ eo mình, nhăn mặt, nói, “Người nô tỳ nhiều thịt quá, nô tỳ không muốn béo, nô tỳ muốn đẹp như người và Tinh Lam.”

“Có ngốc không6đó?” Hạ Sơ Thất nhéo eo nàng ta, “Tướng mạo của mỗi một người, lúc sinh ra đã thể, có một không hai, đó là do cha nương cho, không thể chỉnh sửa lung tung

Vả lại, muội cũng đâu tính là béo, vóc người vừa khéo luôn, vả lại ngực còn to như thế nữa

Muội không biết đâu, nam nhân đều thích ngực to, sau này muội cứ chú ý ăn uống, ăn ít lại là được rồi.”

Mai Tử thẹn thùng, đi theo Lan Đần.

Hai người họ một người đi trước một người đi sau, trên mặt đều có biểu cảm nhăn nhó, nhưng khi nhìn thấy hai người họ biến mất khỏi căn phòng, Hạ Sơ Thất lại thở phào nhẹ nhõm.

Quả bom4hẹn giờ to mồm bên cạnh nàng, cuối cùng cũng đã bán đi được.

Nếu có thể tác thành một mối lương duyên, âu cũng là tích đức

Cho dù không thể cũng xem như tặng Lan Đần một người thật lòng chăm sóc hắn

Tinh Lam thấy nàng im lặng đứng bên cửa sổ một lúc lâu, bèn bước đến, choàng áo lên vai nàng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng khá u oán

“Thất tiểu thư, còn không đến hai tháng nữa đâu.”

Cảm giác trên vai làm Hạ Sơ Thất giật mình, nàng xoay đầu lại, “Hả? Có chuyện gì?” Tinh Lam cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ về chuyện gần đây nàng cứ luôn phản xạ chậm chạp như thế

“Nô tỳ nói, còn không đến3hai tháng nữa đâu.” Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta đầy thơ, “Hai tháng thì sao?” “Đại hôn.” Tinh Lam quả thật thấy rất lo lắng về thái độ bất cẩn của nàng, “Chuyện trên chiến trường biến đổi trong chớp mắt

Nghe nói phía Nam vẫn còn đang đánh nhau, nếu gia không về kịp, người biết làm thế nào?”

“Không kịp thì không kịp vậy.” Hạ Sơ Thất cười, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng ta, ngón tay gõ nhẹ vào song cửa sổ có nhịp điệu, hệt như giọng nói của nàng, “Dù sao hắn và Ô Nhân công chúa cũng không vội

Hai mươi bảy tháng Chạp không thành hôn được, năm sau vẫn có hai mươi bảy tháng Giêng, hai mươi bảy tháng hai...”

“Thất tiểu thư!” Tinh Lam ngắt lời nàng, quở trách, “Rõ ràng là người biết nô tỳ đang nói gì, nào có phải hôn sự của điện hạ và ô Nhân công chúa đâu?” Ngày thành hôn của nàng sắp đến gần, ngày thành hôn của Triệu Tôn cũng thế

Một loạt những nghi lễ phức tạp cũng đã bắt đầu từ lâu

Những ngày qua, của hồi môn, vàng, bạc, bộ pha trà vàng, bộ pha trà bạc, thau bạc, đủ loại gấm vóc, đủ loại ngựa quý yên quý..

đến từ trong cung, sắp chất thành một ngọn núi nhỏ, nhưng chiến sự phía Nam vẫn chưa kết thúc

Sáng nay, Giáp Nhất mới nhận được tin, Tấn vương đích thân thống lĩnh mười vạn tinh binh, tấn công vào khu vực Mộc Bang Tư, thì bị đông đảo thố tự* ở khu vực đó quấy nhiễu

Ba nước Una lợi dụng sự am hiểu về địa hình, đã

Liên minh với các thổ tư, vậy công quân Nam chinh...

(*) Quan địa phương Trận huyết chiến này nối tiếp trận huyết chiến khác, dai dẳng không dứt.

Nếu cứ theo đà này, e rằng đến nửa năm sau chiến sự cũng không thể kết thúc được.

Đợi đến khi hắn đánh xong trận, hoa cũng đã úa tàn

“Thất tiểu thư, người nói gì đi chứ?”

Tinh Lam sắp rầu thối ruột mà nàng vẫn không có phản ứng gì, chẳng thèm nói dù chỉ một câu, cứ như không nghe thấy gì vậy, nàng thong thả ngồi xuống chiếc ghế mỹ nhân bên cửa sổ, nhìn bức tường ngẩn người.

“Vút!”

Tinh Lam đang định khuyên nhủ, bỗng thấy một con bồ câu xám tro bay vút vào từ ô cửa sổ đang mở, nó đậu trên vai Hạ Sơ Thất, rũ lông, miệng cứ kêu “gừ gừ”

“Chắc chắn gia dùng bồ câu đưa thư tới, mau đến xem.” Tinh Lam vội vàng đi đến, muốn bắt con bồ câu

Nhưng Hạ Sơ Thất lại nhanh tay hơn nàng ta, đỡ nó xuống, giữ cơ thể nó lại, gỡ ống thư trên chân nó rồi mở bức thư ra.

“Viết gì vậy? Gia nói gì vậy?”

Tinh Lam muốn biết quá nhiều chuyện, hỏi cũng dồn dập, nhưng Hạ Sơ Thất không trả lời, hoặc nói rằng, nàng chẳng hề nghe thấy tiếng của nàng ta, chỉ giơ ngón tay cái, vuốt ve bức thư nhà đến chậm này, cong môi lên

“Triệu Thập Cửu, chàng vẫn như vậy

Đáng ghét!”

Trên bức thư đã bay qua núi non nghìn trùng là bút tích của Triệu Tôn, nét bút rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hùng hồn, nhưng bên trên chỉ có duy nhất một chữ.

“Đợi!”

Trong khoảng thời gian sắp kết thúc năm Hồng Thái và chuyển sang năm Kiến Chương thứ nhất, kinh sư vô cùng náo nhiệt

Thời gian để tang cho thái hoàng thái hậu Hiếu Thánh đã qua, khắp trên dưới triều đình đều đang bàn tán và suy đoán về chuyện Kiến Chương Đế và Tấn vương cùng tổ chức đại hôn vào một ngày giúp làm nhạt đi mùi khói lửa chiến tranh tỏa đến từ chiến trường phía Nam.