Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 76 : Lồng ngực nóng như lửa (9)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Trịnh Nhị Bảo vừa nhìn đã biết trong lòng nàng ta không thoải mái, bèn đuổi mấy tiểu nha hoàn lui xuống, rồi mới nhẹ giọng an ủi nàng ta, “Những lời gia nói đêm qua là đùa thôi, ngươi đừng để bụng. Trong lòng gia, ngươi đương I nhiên khác với những người khác. Mấy ngày tới người chú ý một chút, chủ nhân của chúng ta có đôi mắt nhanh nhạy hơn người khác nhiều. Ngươi tuyệt đối đừng làm ngài ấy phiền lòng.”



Nguyệt Dục đặt khay xuống, cười với Trịnh Nhị Bảo:



“Ta hiểu2mà, công công không cẩn an ủi.” Hôm nay là mùng bảy tháng Chạp, năm thứ hai mươi bốn Hồng Thái.



Cho dù qua bao nhiêu năm, Hạ Sơ Thất vẫn nhớ như in ngày này. Triệu Tôn dắt con ngựa chiến tên Đại Điểu ra khỏi trại ngựa, xách theo mấy vò rượu hoa của hàng rượu Ôn Đức Phong nổi tiếng ở Châu Phủ, đi qua cổng trạm dịch Thanh Cương tĩnh lặng trong bóng đêm, dẫn theo nàng đi giữa bầu không khí mát mẻ ẩm ướt, lao vào bóng đêm vô tận. Buổi8tối hôm đó, ánh trăng dường như cũng vô cùng sáng tỏ.



Mặt trăng như mọc một lớp lông trắng tinh, treo lơ lửng trên bầu trời. Hạ Sơ Thất không rõ cảm xúc của Triệu Tôn. Mà nơi họ ngồi cũng không có cảnh đẹp như thơ, không có tình nồng như tranh vẽ, chỉ có một con ngựa đen đang ve vẩy đuôi, nhàn nhã gặm cỏ, thỉnh thoảng lại kêu phì phì, góp chút âm nhạc để bọn họ uống rượu ở cách đó hơn mười trượng.



Giữa mùa đông, côn trùng cũng ngủ đông6hết rồi.



Bốn bề tĩnh lặng, mang vẻ hoang vu của ban đêm.



Đây là một khúc sông Thanh Lăng, bờ sông có tảng đá cao nhô ra. Hai người ngồi hóng gió sông, uống chút rượu, ngồi trên tảng đá, trò chuyện câu được câu chăng. Đương nhiên, người nói chuyện chủ yếu vẫn là Hạ Sơ Thất. Triệu Tôn không đáp lời. Không bao lâu, trên tảng đá lớn bên cạnh đã có vài ba vò rượu rỗng.



“Hức, rượu này có mùi thật giống Ngũ Lương Dịch*.”



(*) Một loại rượu trắng nổi tiếng của Trung Quốc.



Hạ3Sơ Thất vô cùng bất lịch sự nấc một cái, lại nhìn về phía Triệu Tôn.


“Ông đây xấu nhưng không trộm không cướp, chướng mắt ngươi chỗ nào hả? Không đào sâu vào nỗi đau của ta thì người sẽ chết hả?” Hắn không trả lời, chỉ ngồi đó, một chấn hơi gập lại, khuôn mặt in bóng cây, chiếc áo khẽ phất phơ trong gió nhẹ. Hắn yên lặng, bình thản... quả thật là một người có vẻ đẹp bỏ xa nàng cả chục con phố.



“Ngươi ăn bánh hoa hồng bao giờ chưa?”



Hắn đột nhiên mở miệng, để tài chuyển quá xa, cướp luôn cả lời nàng đang định nói về bí mật xuyên không. Nhưng buổi tối nay, đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động mở lời. Nàng sửng sốt, lắc đầu: “Chưa. Bánh làm bằng hoa hồng hả?”



Khuôn mặt Triệu Tốn nấp trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm, sâu xa.



“Đã lâu rồi ta chưa ăn. Hồi bé, mẫu phi hay làm cho ta ăn trong ngày sinh nhật của ta.”



Sau đó thì sao?” Mức độ nhiều chuyện của Hạ Sơ Thất thăng lên tầm cao mới. “Sau đó hết rồi.” Triệu Tôn trả lời rất nhanh, giọng nói cũng bình thản. Nhưng lạ là Hạ Sơ Thất lại đọc ra được cảm giác cô đơn khó nói nên lời trong lời hắn nói. Sau đó, dù nàng hỏi hắn thế nào thì hắn cũng không trả lời câu hỏi này nữa, chỉ tập trung làm thính giả của nàng, đồng thời ra sức chiến đấu với đống rượu hoa.



Đồ con lừa kín như hũ nút!



Xem ra con người bất kể mang thân phận cao hay thấp, ai nấy cũng đều có ưu tư đời thường của kẻ phàm tục.



Nghĩ như vậy, Hạ Sơ Thất lại thoải mái hơn một chút.



Nàng quả nhiên là một người tìm được niềm vui trong nỗi buồn của kẻ khác. Có lẽ cảm xúc của Triệu Tôn lúc này giống người bình thường, khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần lại hơn. Mặc dù hắn không thích nói chuyện thì cũng không ngăn nổi cái tính ồn ào nàng.



“Ta đã từng ăn rất nhiều thứ ngon, bánh kem Long Du nổi tiếng nhất ở Chiết Giang và Quảng Đông, bánh táo, bánh gạo nếp, bánh lạc, bánh củ cải rán, bánh mật Ninh Ba, bánh củ cải kiểu Quảng Đông, bánh đậu nành rán... trong số mười loại bánh của bàn tiệc Mãn Hán.”