Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 763 : Tuyết rơi nhanh mai đỏ, một chút chấn động (3)

Ngày đăng: 12:29 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hồng Thái để hừ lạnh, giọng nói vẫn không thể bình tĩnh trở lại được. “Đừng tưởng rằng có tôn tử của trẫm rồi thì trẫm sẽ tha cho nàng ta.” Vẻ mặt của Triệu Tôn cứng đờ, “Phụ hoàng...” “Con sốt ruột cái gì?” Hồng Thái Đế trừng mắt, tức giận nói, “Lão Thập Cửu, trước giờ con luôn tính toán rất kỹ càng, là người biết suy đoán tâm tư của trẫm nhất. Nhưng hôm nay trẫm cứ không muốn con được toại nguyện. Nhưng con yên tâm, vì tôn tử của trẫm, trẫm sẽ cho con một cơ hội.” “Mong phụ hoàng nói rõ.” “Con chơi một ván cờ với trẫm, nếu con thắng trẫm sẽ giữ mạng nàng ta lại, để cho nàng ta đi Bắc Bình với con. Nếu con thua thì phải nghe theo sự sắp xếp của trẫm.” Ánh mắt của Triệu Tôn nghiêm túc, yết hầu di chuyển lên xuống, cuối cùng hắn đứng lên, “Vâng.”

Trong Noãn Các, Thổi Anh Đạt và Trịnh Nhị Bảo đều đứng chờ ở bên ngoài, trong điện chỉ có hai cha con ngồi ở hai phía của bàn cờ. Ở giữa là một bàn cờ chạm khắc tinh tế, hai quân cờ trắng đen chiến đấu đan xen trên ấy. Sắc mặt của Triệu Tôn vẫn bình tĩnh ung dung, phong cách chơi cờ của lão Hoàng đế vẫn mang theo khí thể ngất trời, mạnh mẽ sắc bén.

“Lão Thập Cửu, con vẫn cứ tính toán từng bước, tinh tế hiểu tâm người ta như thế.” Triệu Tôn cất tiếng nói bình thản, “Phụ hoàng, chuyện trên thế gian có quá nhiều biển số. Rất nhiều chuyện, luôn nằm ngoài tính toán của nhi thần”

Nghe hắn nói thể, bàn tay đang đánh cờ của Hồng Thái để run lên, con ngươi lóe sáng, giọng nói cũng trầm xuống, “Con luôn là người thông minh, giỏi việc vạch kế, còn trẫm thế nào, con cũng là người hiểu nhất. Giờ đây, chỉ có hai phụ tử chúng ta, trầm hỏi con một câu, con hãy trả lời thành thật.” Lão Hoàng đế khựng lại, ngữ điệu càng thêm nặng nề, “Cái chết của Thái tử, con không tham gia vào chứ?”

Triệu Tôn nhìn ông, vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn nói, “Nhi thần dùng đầu mình đảm bảo, nhi thần quả thật không biết.” Hồng Thái để chần chừ, cuối cùng vẫn đánh quân cờ trong tay xuống, “Là ai?”

Triệu Tôn híp mắt lại, giọng nói hơi nặng nề, “Nhi thần không biết.”

Hồng Thái để hừ một tiếng, “Cái gì con cũng không biết, thể thì chắc con phải biết, con tính kể trẫm như thế, rốt cuộc là mang theo tâm tư gì chứ?” Triệu Tôn khẽ cau mày, hắn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã có thị vệ chạy vội vào thông báo, miệng cứ liên tục hô “không hay rồi”, Ninh Vương điện hạ dẫn theo người xông vào cấm cung, đã đi về hướng cung Càn Thanh rồi. Mặt Hồng Thái để trầm xuống, hất đổ bàn cờ, “Nó phản rồi!”

Triệu Tôn thong thả nắm quân cờ vào lòng bàn tay, hắn vẫn ngồi tại chỗ một cách rất bình tĩnh, yên lặng quan sát sắc mặt phức tạp của Hồng Thái để trả lời vấn đề lúc nãy của ông ta, “Phụ hoàng, họ lập mưu nhắm vào vị trí của người. Còn nhi thần lập mưu, chỉ vì một nữ tử.”

Hồng Thái đế xoay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn, “Nhưng thánh chỉ đã ban, quân vô hí ngôn.” Triệu Tổn chắp tay đứng dậy, ám chỉ, “Phụ hoàng, nhi thần mong được là người giám sát chém Sở Thất.” Hồng Thái để nheo mắt, trả lời một cách rất không liên quan.

“Lão Thập Cửu, chỉ vì một nữ nhân ư?”

“Vâng.”

“Vì sao? Luận nhân phẩm, luận dung mạo, nàng ta không hề xuất chúng.” Ánh mắt Triệu Tôn trở nên dịu dàng, trong con ngươi chứa đựng cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, “Nhi thần nghĩ, đó là số mệnh.”

“Được.” Đôi con người của Hồng Thái để lại trở nên tối màu hơn, “Lão Thập Cửu, trẫm hy vọng con nhớ kỹ lời con đã nói hôm nay. Cũng hy vọng ngoài việc đó ra, con không còn giấu trẫm điều gì nữa. Nếu không... trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con.”

Triệu Tôn cau mày, rũ mắt, “Nhi thần đã biết.” Hắn vừa nói xong, Thôi Anh Đạt liền vội vàng chạy vào. “Bệ hạ, đã xông vào rồi. Người của Ninh Vương đã xông vào rồi, còn bao vây kín cung Càn Thanh nữa.” Hồng Thái để nổi trận lôi đình, “Hoảng cái gì? Chẳng lẽ nó thật sự dám giết cha của nó ư!”

“Vâng... vâng thưa bệ hạ!” Thôi Anh Đạt cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Tình hình bên ngoài, mưa gió biển động. Ninh Vương Triệu Tích cầm lệnh bài của Triệu Khải, dẫn theo Cẩm Quân vào cung, khiến cung đình loạn cào cào. Một dãy rèm trắng được thay lên vì tang lễ của Thái tử bay lất phất trong gió lạnh dưới khí thể của Cẩm Vệ quân. Suốt dọc đường, các cung nữ và thái giám nhìn thấy Ninh Vương khoác trên mình một bộ áo giáp, xông vào mang theo sát khí đằng đằng, ai nấy cũng đều ôm đầu chạy loạn. Tiếng thét vang lên khắp bốn phía, dưới bàn, sau bồn hoa, khắp nơi đều là người, một hoàng cung vốn trang nghiêm tiểu điều, bỗng chốc còn hỗn loạn hơn cả cái chợ. Tiếng vũ khí nổi lên khắp bốn phía, cấm quân mặc áo giáp, bao vây cung Càn Thanh lại, Cẩm Y Vệ nghe tin chạy đến, hai bên đang giằng co với nhau tại cổng cung Càn Thanh, một đội ở dưới bậc thang, một đội đứng trên bậc thang, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, tình thể căng thẳng nặng nề. Cung biển, đó là một sự biến động của một vương triều. Ninh Vương nhìn Đông Phương Thanh Huyền đang mỉm cười, ánh mắt y đỏ ngầu. “Đại đô đốc, xin hãy tránh ra, bổn vương có việc cần bẩm báo với phụ hoàng.”

Hôm nay Đông Phương Thanh Huyền không mặc áo bào đỏ nữa, hắn ta mặc một bộ trang phục trông giống hệt một đóa thiên sơn tuyết liên xinh đẹp, trên khuôn mặt thanh cao mang theo nụ cười nhạo, “Hôm nay cả nước để tang cho Thái tử, bệ hạ lao lực quá độ, hiện đã ngủ rồi. Ninh Vương điện hạ xông vào cung lúc nửa đêm, chỉ e không được thỏa cho lắm. Thanh Huyền khuyên ngài hãy lui về đi.”

Ninh Vương tay nắm binh mã, khống chế nguyên hoàng cung, lúc này mắt y đỏ ngầu, y gần như đã có thể thấy bộ long bào màu vàng kia đang ngoắc tay với y, và còn cả chiếc bảo tọa hoàng kim trên điện Phụng Thiên chỉ cách y một bước chân. Ngay cả tên yêu tinh diễm lệ đến mức mê hoặc tâm trí, mọi lúc mọi nơi, cũng sắp sửa thuộc về y rồi, sao y có thể buông tay chứ?

“Đại đô đốc, có tránh ra hay không?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười: “Ngài nói xem?”

Ninh Vương nghiến răng bước lên, rút đao ra.

“Vậy thì đừng trách bổn vương!” Y vừa rút đao, Cẩm Quân xung quanh cũng rút đao theo. Bỗng chốc, ánh sáng binh khí, ánh sáng lửa chiếu sáng của cung Càn Thanh. Khi nhận thấy cuộc xung đột đẫm máu của cấm Quân và Cẩm Y Vệ đã rơi vào thế không thể tránh khỏi thì hai cánh cửa lớn đỏ chót vốn đang đóng kín bỗng dưng mở ra. “Triệu Tích to gan! Dám dẫn người xông vào tẩm cung của trẫm, muốn tạo phản ư?” Người đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa cung, chính là Hồng Thái để. Sau lưng ông là Triệu Tôn, người luôn luôn toát ra khí thể lạnh lẽo. Ninh Vương vốn đã sợ cha y, bị Hồng Thái để quát như thế, sắc mặt y liền lúc trắng lúc đen. Y vội vàng bước lên một bước, quỳ một gối xuống đất, áo giáp trên người y ma sát vào nhau phát ra một loạt những tiếng “keng keng”.

“Phụ vương, nhi thần có việc cần bấm tấu.”.

Hồng Thái để cười lạnh, “Có việc vì sao không đợi lên điện rồi bấm tấu?”

Ninh Vương đứng thẳng người, binh khí trên tay phát ra ánh sáng chói mắt, “Phụ hoàng, thứ cho nhi thần bất hiếu, người có nhiều nhi tử như thế, nhưng trong mắt người, chỉ có Đại ca, chỉ có Thập Cửu đệ. Con là đích tử, nhưng ngay cả một đứa con thứ cũng không bằng, thậm chí còn không bằng cái đứa Thứ hoàng tôn Triệu Miên Trạch kia. Rõ ràng người biết vì sao Miên Hoàn lại ngốc mà. Chắc chắn có liên quan đến thần phân đích tôn của Triệu Miên Trạch, nhưng người lại không điều tra. Trong lòng người biết rõ Sở Thất là nữ tử, lão Thập Cửu thì đã biết từ lâu, nhưng người vẫn cứ bao che.”

Ninh Vương nói chậm rãi, sau đó y khựng lại, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Phụ hoàng, khi nào người mới nhìn tới nhi thần đây? Khi bé nhi thần làm bài không tốt, người mắng chửi nghiêm khắc. Sau này nhi thần cố gắng mỗi ngày, bài tập cũng tốt lên, nhưng không thấy phụ hoàng khen nhi thần lấy một câu. Chẳng phải do phụ hoàng ép con thì còn thế nào nữa?”

Hồng Thái để tức giận, tay run lên: “Ngu xuẩn, các con đều là nhi tử của trẫm, làm gì có việc thiên vị ai bỏ bê ai?”

Triệu Tích cười khổ, dưới ánh đuốc, sắc mặt y hơi vặn vẹo: “Thật sự không như thể ư? Phụ hoàng, người xem lại lương tâm của mình đi, thật sự không thiên vị ai bỏ bê ai ư? Phải, từ trước đến nay nhi thần luôn là đứa ngu xuẩn, không lọt được vào mắt của người, cũng không lọt được vào tim của người. Cho nên hôm nay nhi thần nguyện mắc phải tội lớn nhất trong thiên hạ... Đúng, nhi thần đến bức vua thoái vị. Thái tử chết rồi, nhị thần cũng là đích tử của người, vì sao nhi thần không thể được cơ chứ? Xin phụ hoàng hạ chỉ, Thái tử đã chết nên lập Tam hoàng tử Ninh vương Triệu Tích thành Thái tử.”

Hồng Thái để nhìn y, ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo: “Nếu không lập thì sao? Ngươi muốn giết cha ngươi ư?”

“Nhi thần không dám.” Triệu Tích quỳ một gối, y ngước đôi mắt đã đẫm lệ của mình lên, cắn răng nói, “Nếu không lập, nhi thần chỉ có thể bắt phụ hoàng an dưỡng thiên niên, không hỏi triều chính.”

Hồng Thái để nhắm chặt mắt lại, “Lão Tam, rốt cuộc là ai đã cho ngươi lá gan này, dám làm khó trẫm như thế? Ngươi phải biết rằng không phải trẫm xem thường người, mà là do người quả thật khó có thể nắm đại vị. Luận mưu lược, luận danh tiếng, luận công lao, hiện tại ngươi không thể gánh vác được hậu quả khi trẫm và ngươi binh đao gặp nhau. Ván cờ này, người đi rất tệ, quả thật làm mất mặt già của trẫm.”

Đôi mắt Triệu Tích ngấn lệ, “Vâng, nhi thần vĩnh viễn là đứa mất mặt nhất trong số những nhi tử của người. Nhưng giờ đây, nhi thần cũng không sợ nói thẳng nữa. Cả hoàng thành này đều đã nằm trong sự khống chế của nhi thần, quân đội trong và ngoài kinh sư cũng nghe theo mệnh lệnh của nhi thần. Phụ hoàng, chuyện đã đến nước này, không ai có thể có cách xoay chuyển cục diện. Người hạ chỉ đi, nhi thần sẽ không tổn thương người.”

“Quân đội trong và ngoài kinh sư?” Hồng Thái để cau mày, nhìn y một cách lạnh lùng.

“Vâng!” Ninh Vương đứng dậy, lướt nhìn Triệu Tôn, vẻ mặt Triệu Tôn vẫn không có gì thay đổi, y vung tay lên đầy đắc ý. Trong lòng bàn tay y là Hổ Phù lấp lánh ánh vàng. “Phụ hoàng, lão Thập Cửu làm mất hổ phù nhưng lại không báo lên, không may làm sao để nhi thần có cơ hội tìm được nó. Hiện tại quân mã vùng ngoại ô kinh sư đều nằm trong tay nhi thần. Người hạ chỉ hay không hạ chỉ? Nhi thần thật sự không muốn dùng vũ lực với người, chỉ muốn người nhìn nhi tử của người một cách chính diện, rằng nó không phải là phế vật.”

“Quả nhiên người đã khiến trẫm nhìn người bằng con mắt khác.” Hồng Thái dế cười lạnh, “Trẫm chưa bao giờ gặp qua người ngu như lợn giống ngươi.” “Được, phụ hoàng, vậy thì đừng trách nhi thần.”

Cách mắng chửi không hề lưu tình của ông ta khiến lửa giận trong người Ninh Vương Triệu Tích bùng lên, y không dây dưa nữa, “Các huynh đệ, lên! Công lao hôm nay, ngày sau Triệu Tích ta sẽ trọng thưởng. Chiếm lấy cung Càn Thanh, thỉnh bệ hạ thoái vị. Nếu có phản kháng, giết không tha!”