Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 78 : Lồng ngực nóng như lửa (11)
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
“Lần sau còn dám nữa không?”
Tất nhiên là không dám.” Lấy lại tinh thần, miệng lưỡi Hạ Sơ Thất cũng độc hơn: “Lại nói, tuy chỉ số thông minh của ngươi thấp đến đáng thương, nhưng cũng sẽ không thể cho ta cơ hội như vậy nữa nhỉ?” Chửi mắng trí thông minh của người ta, nàng biết chẳng2qua là để tìm bậc thang đi xuống cho sự thất lễ của mình, cũng biết chuyện đẩy người ta xuống sông giữa ngày đông lạnh lẽo này hơi thất đức. Hắn nhất định sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho nàng.
Nhưng không ngờ, Triệu Tôn hừ một tiếng, cứ như thở dài chẳng biết làm sao, xách8nàng ướt như chuột lột lên, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, lấy chiếc áo khoác lông chồn trên tảng đá, bất ngờ khoác lên người nàng. “Nếu còn có lần sau nữa, gia nhất định sẽ lột da rút gân ngươi.”
Hắn nói rất ác độc, nhưng Ha Sơ Thất không đáp lại nổi.
Trước đây, nàng có6rất nhiều huynh đệ đối xử tốt với nàng, nhưng có lẽ ý thức tự bảo vệ của nàng quá cao nên rất ít người cảm thấy nàng thật sự cần đàn ông yêu thương, cũng chưa từng có ai đối xử với nàng thế này. Ôm nàng, choàng áo lên, cơ thể rét lạnh của nàng, còn bế3nàng lên ngựa, ôm nàng trước người, chắn gió lạnh cho nàng.
Nghĩ vậy, mặt nàng cứ nóng bừng lên.
Hai người cưỡi chung một con ngựa. Hơi thở của hắn gần như dán vào vành tai nàng, vô tình khẽ cọ xát, mập mờ như có như không khiến nàng ngượng ngùng không thôi, trở nên mất tự nhiên, chỉ5cảm thấy tay chân luống cuống, không có chỗ nào trên người là thoải mái.
Con ngựa thong dong men theo bờ sông trở về. Mãi lâu vẫn không ai nói chuyện.
Một ngựa, hai người, một vầng trăng tỏa sáng.
Gió sông mang theo sương đêm thoang thoảng thổi qua.
Lan Đần ở cách chỗ nàng không xa, đều ở trong viện chung phía Tây. Chỉ là chỗ ở của nha đầu và đám sai vặt cách nhau một cái sân rộng và một cánh cửa. Đến khi Hạ Sơ Thất giật mình cuống quýt chạy tới thì những người khác đã vây kín gian phòng Lan Đần ở.
Bởi vì Lan Đần là kẻ ngu nên không ai muốn ở cùng hắn, vì thế hẳn ở đây một mình. Lúc Hạ Sơ Thất chen vào được thì thấy Lan Đần không mặc áo, chỉ mặc mỗi cái quần lót, sững sờ ngồi trên giường, đôi mắt mở to, thẫn thờ như người mất hồn. Nằm trên giường hắn là một cô gái trần truồng. Nàng ta nằm yên, cả người cong cong như tôm luộc, không hề động đậy. Nhìn qua, chẳng phải là một xác chết sao?
“Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Còn chưa nhìn ra sao? Chẳng phải là Lan Đần làm cô nương nhà người ta...”
“Cái cô nương Oanh Ca cũng chẳng phải người biết tự trọng. Lan Đần thành thật như vậy, sao có thể làm như thế. Chắc chắn là nàng ta thấy Lan Đần tốt tính nên bám lấy, Lan Đần lại không theo, vì thế mới lỡ tay...”
“Chưa chắc, dù có thành thật thì cũng vẫn là đàn ông...” Đám nha hoàn và sai vặt bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám đi lên thu dọn hiện trường. Lan Đần vẫn đang ở trần run rẩy, môi cũng run run, hoàn toàn không bình thường. Hạ Sơ Thất nhanh chóng hoàn hồn, rẽ đám đông, “xùy” một tiếng, ác độc nói:
“Nhìn cái gì? Chưa thấy người chết bao giờ à? Tránh sang một bên hết đi.” Dứt lời, nàng không kịp nghĩ nhiều, việc đầu tiên là xem xét thân thể Oanh Ca.
“Thảo... Thảo Nhi...”
Có lẽ là quá kinh hãi, Lan Đần vội vàng bò xuống giường, bất chấp có nhiều người vây xem, cũng bất chấp mình chỉ mặc một cái quần lót, chạy chân trần về phía nàng, ôm cô nàng như con trai thấy mẹ ruột. “Không phải ta, không phải ta. Ta không biết gì, ta không biết gì cả...”