Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 82 : Mang thai con của gia! (2)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


Nhưng nàng không phải pháp y, trừ phi giải phẫu cơ thể, nếu không thì nàng cũng không tài nào phán đoán được chính xác nguyên nhân thực sự khiến Oanh Ca tử vong. Tình hình này thay đổi bất ngờ.



Những người đứng xem cũng nóng nảy, nhưng không ai dám nói thêm điều gì.



“Người chết quả nhiên đã nói chuyện.” Đông Phương Thanh Huyền cười quyến rũ xinh đẹp, “Nhưng người chết cũng đã chỉ ra hung thủ một lần nữa. Tấn Vương điện hạ, hôm nay không cần2thẩm vấn lại nữa đúng không? Người đâu, bắt Lan Đẩn này lại.”



“Đông Phương đại nhân với cái gì?”



Triệu Tôn vẫn lười biếng ngồi bên cạnh, đôi mắt tối lại, bình tĩnh phủi ống tay áo màu đen, nhìn Hạ Sơ Thất rồi chậm rãi hỏi: “Chết thế nào?”



“Không chắc chắn được, trừ phi giải phẫu.” Hạ Sơ Thất nói thật.



Từ giải phẫu vẫn rất mới với những người thời đại này. Khi Hạ Sơ Thất cẩn thận giải thích rằng giải phẫu chính là mổ xẻ thi thể để8kiểm tra thêm một bước thì nhiều người hít sâu một hơi. Người ở thời này đều sợ chết không toàn thây, cũng luôn cho rằng người chết là lớn nhất. Tuy Oanh Ca chỉ là một tỳ nữ, nhưng không ai lại đồng ý với cách làm này.



Ánh mắt của Triệu Tôn rất lạnh, hắn đột biến quay đầu nhìn Ninh Vương Triệu Tích vẫn im lặng nãy giờ.



“Tam ca, ý huynh thế nào? Là việc nhà của đệ, hay nên do Cẩm Y Vệ quản lý?”



Dưới ánh mắt6soi mói lạnh lùng của hắn, Triệu Tích lại do dự, nhìn sang Đông Phương Thanh Huyền rồi cười hòa giải, “Thập Cửu đệ, vì một đứa nô tài như thế thật không đáng.”



“Nô tài” mà hắn nói đương nhiên không phải Oanh Ca đã chết, mà là ám chỉ Hạ Sơ Thất.



Triệu Tôn vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ là ánh mắt nhìn y thâm sâu hơn mấy phần. “Tam Ca có thứ muốn bảo vệ, đệ đương nhiên cũng có.” Sắc mặt Triệu Tích thay đổi, “Vậy Lão3Thập Cửu cho rằng nên xử trí thế nào?”


Có đánh chết nàng cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này.



Nhưng rõ ràng Tam thẩm nương muốn dùng cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất để chặn miệng Lan Đẩn, không cho tiết lộ chuyện này ra ngoài. Với chỉ số thông minh của Lan Đần, bà có nói nhiều hơn thì hắn cũng không hiểu được. Vậy nói cách khác, cái bớt này của Lan Đần có thể liên quan đến bí mật về thân thể hắn? Còn Tam thẩm nương vừa khéo lại là một người biết bí mật này?



Lan Đần thấy nàng không lên tiếng thì lo lắng nắm tay nàng, rồi lại ôm chặt lấy nàng, như đứa trẻ ỷ lại mẹ. Giọng hắn trầm thấp, chứa vẻ sợ hãi, như đang cố gắng giải thích cho minh: “Ta ngủ rất sâu, mở mắt ra thì nàng ta đã ở bên cạnh rồi.”



Dáng vẻ ngốc nghếch của hắn khiến Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười.



“Ngốc không thể: Đương nhiên là ta tin huynh rồi, nếu không thì sao ta có thể giúp huynh? Đừng nghĩ lung tung, Chẳng phải điện hạ cũng không nhắc đến nữa sao? Là cô gái kia không biết xấu hổ chạy tới phòng huynh, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới huynh cả.”



Lan Đần ở một tiếng.



“Thảo Nhi... Hai chúng ta đi thôi, ở đây không tốt...”



Trong lòng Hạ Sơ Thất biết khát vọng của một người về gia đình, hoàn cảnh quen thuộc, con người quen thuộc, dù điều kiện trong nhà không khá giả thì cũng vẫn là nơi mà mỗi người nhớ đến. Đối với nàng mà nói, quân đội chính là gia đình kiếp trước. Còn trong thế giới này, nàng còn chưa có khái niệm về nhà.



Nhưng nàng hiểu được Lan Đần. Mặt khác, nàng cũng muốn tìm cơ hội hỏi Tam thẩm nương một chút. “Được rồi, trong hai ngày tới, ta sẽ nói với Vương gia, chúng ta về nhà.” Mai Tử bê bát canh an thần vào. Cảm xúc của Lan Đần đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa vì Hạ Sơ Thất đã đồng ý với hắn rằng hai ngày nữa sẽ về thôn Lưu Niên nên hắn đã không còn buồn bã như trước, thậm chí lúc thấy Mai Tử bưng canh vào còn học nàng bĩu môi.



“Muội nấu canh chậm quá.”



Mai Tử bị Lan Đẩn phê bình thì nghiêng đầu “hở” một tiếng, đặt bát canh xuống, tủm tai hắn, “Lan Đần nhà huynh, ta tốt bụng nấu canh cho huynh uống, ấy thế mà huynh còn học được thói xỉa xói ta phải không?”



Lan Đần vẫn bĩu môi, “Là muội luôn gạt ta, muội là người xấu” “Ta là người xấu hả? Ha, tức chết ta rồi, không cho huynh uống canh nữa.” Mai Tử nói rồi giả vờ bưng đi. Lan Đẩn hừ một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, dáng vẻ như trẻ con không cãi tay đôi với bạn bị thua. Hạ Sơ Thất thấy thế thì tâm trạng tốt hơn, cười ha ha vỗ người hắn. “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”