Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 843 : Đóa hoa của thảo nguyên và cơ quan xảo diệu (2)

Ngày đăng: 12:30 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng càng ngóng trông điều gì thì sẽ càng không thấy điều ấy. Nàng đỏ mắt nhìn cục bột ngồi bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Thời gian thì trôi qua vô cùng chậm chạp, chậm đến nỗi cho dù nàng không nghe hiểu được dù chỉ một câu nói tiếng Mông Cổ, từng câu đều cần Triệu Tôn phiên dịch lại thì nàng vẫn có thể cảm nhận được không khí điêu linh trên quảng trường này.

Thực sự là một không gian bí bách!

May mà vị trí này của nàng giúp nàng có thể nhìn rõ Tiểu Thập Cửu ngồi bên phải Đông Phương Thanh Huyền, nhưng cô bé lại không hề liếc mắt nhìn3nàng dù chỉ một lần. Cô bé vui vẻ ăn thức ăn trên bàn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nhóm mỹ nhân phía dưới, lúc thì vỗ bàn tay nhỏ bé, khi thì trừng mắt nhìn, lúc lại chu miệng mỉm cười, khi lại nhăn mặt, vừa nhìn đã biết đây là một cô bé con nghịch ngợm.

Mẹ nhìn con gái, càng nhìn càng đau lòng nhưng càng nhìn càng thấy đẹp.

Hạ Sơ Thất lạc lối trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thập Cửu, nụ cười trên môi nàng càng lúc càng lớn.

“Đùng!”

Lúc này, trên quảng trường truyền tới một tiếng trống rất lớn.

Hạ Sơ Thất không hề phản ứng, mãi cho tới khi phát hiện mọi người xung quanh có điều không thích2hợp thì mới không nhìn Bảo Âm nữa mà quay đầu lại.

Tấm thảm lông chỉ còn lại tám cô gái.

Ôi chao, “top 8” đã được chọn ra rồi sao?

Nàng mỉm cười nhìn, thấy Đạt Lỗ Hoa Xích lại cao giọng nói vài câu gì đó rồi cả tám cô gái liền đồng loạt lui xuống.

Hạ Sơ Thất mím môi, liếc mắt nhìn Triệu Tôn, mỉm cười đứng dậy chỉnh lại vạt váy.

“Lão gia, thiếp đi vệ sinh một chút.”

Triệu Tôn gật đầu, ánh mắt hắn âm u, không nói câu nào.

Giáp Nhất vừa thấy Triệu Tôn liếc mắt nhìn mình thì lẳng lặng đi theo nàng.

Từ trong biển người đang điên cuồng vây xung quanh, Hạ Sơ Thất thở dài một hơi rồi mới đi dọc1theo con đường trải đầy đá vụn về phía sườn Đông của quảng trường. Đó là nơi chuẩn bị và thay quần áo của nhóm tiểu mỹ nhân tham gia tuyển chọn. Có tám chiếc lều với vẻ ngoài rất riêng biệt, trên mỗi chiếc lều đều được thêu hoa văn và những hình ảnh mang đậm màu sắc dân tộc, vừa nhìn là biết đây là những gian phòng được chuẩn bị riêng cho “top 8”.

Ánh mắt Hạ Sơ Thất chăm chú nhìn một lát rồi mỉm cười đi về phía một trong số đó.

“Công chúa Thác Á.”

Nàng thăm dò, gọi thử một tiếng ở phía ngoài lều, bên trong im lặng một lát rồi rèm che lều được mở ra.

“Ngươi là…”

Từ tấm mành hé1ra một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nàng ta không phải ai khác mà chính là công chúa Thác Á – người đã cùng thế tử Ba Ngạn của Ngột Lương Hãn tới Tích Lâm Quách Lặc khi Bắc phạt. Nàng ta là con gái của Trát Na đại hãn, lúc ấy được xưng tụng là một trong “hai bảo bối” quý giá nhất của Ngột Lương Hãn. Lúc đó, Trát Na đại hãn vốn định dùng nàng ta để lấy lòng Triệu Tôn, thật không ngờ thế sự xoay vần, hôm nay, hai năm sau ngày ấy, ở Ngạch Nhĩ Cổ, nàng ta lại vì để được gả cho Đông Phương Thanh Huyền mà thi đấu với rất nhiều cô gái1khác như vậy.

Thác Á quả thực rất xinh đẹp. Hai năm trước, Hạ Sơ Thất từng nói, Thác Á là cô gái xinh đẹp, quyến rũ hớp hồn nhất mà nàng gặp kể từ khi nàng xuyên tới thời không này. Thác Á của hai năm sau càng thành thục quyến rũ, nổi bật giữa vạn người.

Đương nhiên, cô gái xinh đẹp như Thác Á cũng là một trong “top 8”.

Người mà nàng quen biết cũng chỉ có nàng ta! Hạ Sơ Thất âm thầm nghĩ ngợi một lát, thấy ánh mắt khó hiểu của Thác Á thì cười nhẹ.

“Công chúa không nhớ ta sao? Tích Lâm Quách Lặc, năm nghìn bò dê và rượu sữa ngựa, Âm Sơn… Còn cả Hạ Diễn?”

Nàng không nói nhiều nhưng cũng đủ rõ ràng. Năm đó, nàng ta bị Triệu Tôn cự tuyệt, lại bị Hạ Diễn ép hôn, suýt chút nữa đã bị phụ hãn tặng cho người khác, đây vốn là nỗi đau từ tận đáy lòng Thác Á. Nàng ta bừng tỉnh nhớ ra, hằn học nói:

“Là ngươi ư? Ngươi tìm đến ta làm gì?”

Hạ Sơ Thất đón nhận ánh mắt tràn đầy địch ý của nàng ta, đuôi lông mày khẽ nhếch, mỉm cười:

“Ta đương nhiên là đến giúp ngươi rồi.”

“Giúp ta?” Vẻ mặt Thác Á rõ ràng là không tin, hay nói cách khác là khinh thường, “Ngươi dựa vào cái gì mà đến giúp ta?”

Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta không chớp mắt, nở nụ cười giảo hoạt, “Ta đương nhiên là có cách của ta. Trừ khi… ngươi không muốn được gả cho Nặc Nhan của các ngươi?”

Thác Á nhướng mày, chăm chú nhìn nàng một lát, rất nhanh sau đó, khóe môi nàng ta khẽ nhếch lên, cười giễu cợt:

“Ta không có thời gian nghe ngươi nói hươu nói vượn... Nhân lúc tâm tình bổn công chúa đang tốt, ngươi cút mau còn kịp.”

Hạ Sơ Thất mỉm cười lắc đầu, xoa cằm, ánh mắt mang đầy ý cười quét về phía nàng ta, “Công chúa chớ tức giận, ta thật sự là vì muốn tốt cho ngươi. Không gạt ngươi, khi nãy ta đã quan sát một vòng, trong số tám cô nương còn lại, có sáu người đều là con gái của Trát Na đại hãn, hai người khác cũng là con gái của những gia đình quý tộc Ngột Lương Hãn, so thân phận thì công chúa Thác Á cũng không cao quý hơn bọn họ bao nhiêu, so đầu óc thì… Ha ha, công chúa đã nghĩ ra biện pháp tất thắng chưa?”

Câu hỏi này của nàng đúng là đâm thẳng vào lòng Thác Á.

Nếu so về dung mạo thì nàng ta có thể hơn bọn họ một chút, nhưng nếu so thân phận thì nàng ta quả thực không cao quý hơn bọn họ bao nhiêu. Trát Na đại hãn vì muốn gả được con gái cho Đông Phương Thanh Huyền mà quyết định dùng phương pháp “tuyển chọn” này, ông ta gần như đã đưa toàn bộ những cô con gái chưa kết hôn của mình tới đây để tham dự thi đấu tuyển chọn. Còn về so đầu óc, mặc dù nàng ta không ngốc nhưng quả thực cũng chẳng có nửa phần chắc thắng nào.

Nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ không giống người phàm của Đông Phương Thanh Huyền, tròng mắt Thác Á hơi di chuyển, giọng nói cũng nhất thời mềm xuống.

“Ta không nghĩ ra biện pháp nào cả, nhưng vì sao ta phải tin tưởng ngươi?”

Hạ Sơ Thất xoa cằm, nửa cười nửa không nhìn nàng ta, “Bởi vì ngoài ta ra, ngươi không còn ai để có thể tin được cả. Hơn nữa, bản thân ta chẳng giỏi việc gì, nhưng năng lực phá hoại thì không thiếu. Nếu ta đã có dã tâm, chỉ sợ công chúa không chỉ không thể thắng nổi, mà còn thất bại thảm hại, thua thê thảm trước mặt vạn dân kìa.”

“Ngươi…” Thác Á nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta vừa có nỗi cáu giận, lại vừa có sự bất an, nhưng đa phần là khó hiểu.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Hạ Sơ Thất nhún vai, mỉm cười thân thiện:

“Ta đã nói rồi, ta đến giúp ngươi, ngươi vẫn không tin sao?”

Thác Á hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Đám người Trung Nguyên các ngươi có câu... Cáo chúc tết gà, không phải chuyện tốt.”

Hạ Sơ Thất sửng sốt, giơ ngón tay cái về phía nàng ta, đồng thời cũng tiện tay khoác vai nàng ta, xoa nhẹ vài cái, gương mặt tràn đầy ý nghĩ xấu xa nhưng nụ cười trên môi lại vô cùng hiền lành.

“Thật không ngờ công chúa lại có hiểu biết về văn hóa Trung Nguyên của chúng ta như vậy… Tất tốt, nào nào nào, chúng ta vào lều nói chuyện này đi?”