Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 870 : Trĩ! (1)

Ngày đăng: 12:30 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng ta thích người đàn ông này, đã thích rất nhiều năm.

Tuy nàng ta xuất thân từ nhà võ tướng nhưng vẫn biết tri thư lễ nghĩa, bất đắc dĩ mới phải làm đầy tớ phủ Tấn vương nhưng lòng tự tôn và kiêu ngạo chưa bao giờ giảm. Trần Cảnh – người đàn ông mà chỉ cần nàng ta gọi thầm một lần thì con tim sẽ đập nhanh và đau nhói, nàng ta nghĩ từ nay về sau nên vứt y ra khỏi đầu. Có thể sẽ hơi khó thực hiện một chút, nhưng nàng ta không thể không làm thế, dưa chín ép... không ngọt.

Thế gian nhiều đắng cay, chỉ có tình là đắng cay nhất.

Nàng ta do dự rồi từ từ đi theo.

Đợi Trần Cảnh dắt ngựa ra khỏi chuồng, nàng ta mới hô lên, chào y.

“Phò mã gia…”

Trần Cảnh nhìn3thấy nàng ta thì hơi bất ngờ. Nhưng sau đó y lại trở về với dáng vẻ bình tĩnh như ngày nào.

“Tinh Lam cô nương, tìm Trần mỗ có chuyện gì không?”

Có chuyện mới tìm y à? Y lúc nào cũng khách sáo như thế.

Tinh Lam biết, nếu là Sở Thất thì thể nào cũng sẽ trợn trắng mắt, như cười như không, hỏi ngược lại y một câu: “Không có chuyện thì không thể đến tìm ngươi à? Tìm ngươi thì nhất định phải có chuyện à?”. Nhưng nàng ta không phải là Sở Thất, nàng ta không mạnh mẽ cởi mở, không thẳng thắn, càng không hài hước dí dỏm, cũng mãi mãi sẽ không... hợp với tâm ý của y như Hạ Sơ Thất.

Nàng ta đè nén trăm ngàn cảm xúc trong lòng, thổn thức cho mình rồi cười khẽ.

“Thấy huynh sắp2đi, nên ta… tiễn huynh vậy.”

Nàng ta nói rất thẳng thắn, Trần Cảnh hơi bất ngờ, dường như có một lớp sắc màu khó đoán lan tỏa trên khuôn mặt, nhưng y không từ chối, chỉ từ từ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời vẫn còn đó, rồi vuốt lưng ngựa, xê dịch yên.

“Trời nóng, cô nương ngồi lên đây đi, ta dắt.”

Con tim Tinh Lam bất giác đập nhanh. Nhưng chẳng mấy chốc sau lại trở về như thường.

Nàng ta biết sự che chở của y không phải là yêu, đó chỉ là lòng tốt vốn có thích giúp người của y. Ở trấn Quách Âm Bắc Bình, nàng ta sống chung với y một khoảng thời gian nên vẫn luôn cảm nhận được sự ấm áp trên người y. Tuy y không giỏi biểu đạt nhưng lại hiểu cách chăm sóc con gái1thế nào, rất dịu dàng chu đáo, nhưng đó chỉ là chăm sóc, chỉ là sự lương thiện xuất phát từ bản năng của y...

Trần Cảnh rất tốt. Sở dĩ nàng ta không được như ý muốn chỉ là vì y không thích nàng ta mà thôi. Nhưng điều này… không phải là lỗi của y.

Nàng ta thông suốt điều này, con tim dường như rộng mở hơn, độ lượng hơn, nụ cười cũng càng thản nhiên hơn, “Thôi khỏi, trời nóng thế này ngồi trên lưng ngựa mới nóng… Cứ đi bộ vậy, ta không muốn làm lỡ nhiều thời gian của huynh, chỉ là có vài câu muốn nói với huynh.”

“Vậy…” Trần Cảnh do dự sau đó đồng ý, “Được.”

Y không phải là một người đàn ông biết từ chối người khác, càng sẽ không tùy tiện làm tổn thương ai. Ngược lại,1y rất tôn trọng phụ nữ. Tinh Lam hiểu rất rõ điều này. Trước đây nàng ta cũng từng ra hiệu ngầm cũng từng suy đoán, với tính cách của y, nương tử của y sẽ có phúc lắm đây.

Dưới ánh trời chiều, bóng của họ bị kéo thật dài.

Ánh nắng lúc này chưa quá gắt, nhưng đi bên Trần Cảnh, lòng bàn tay Tinh Lam lại đổ mồ hôi.

Hai người im lặng ra khỏi thôn Dát Tra.

Khi một nam một nữ im lặng, cái cảm giác mập mờ khiến người khác căng thẳng ấy lại lặng lẽ sinh sôi.

Con tim Tinh Lam đập thình thịch, khi đi đến một sườn dốc phía Đông của thôn, cuối cùng nàng ta không thể đi tiếp được nữa, bèn dừng bước lại. Lần này Trần Cảnh lại đi làm chuyện gia căn dặn, nếu nàng ta còn1làm lỡ thời gian nữa thì đó là không hiểu chuyện.

“Phò mã gia…”

Tinh Lam hắng giọng, vừa mới cất tiếng gọi, Trần Cảnh bèn cau mày, ngắt lời nàng ta.

“Tinh Lam cô nương, cô nương và ta không phải chỉ mới quen biết một hai ngày, không cần phải khách sáo như thế…”

“Huynh vốn là phò mã gia, lễ phép nên có vẫn phải có.” Tinh Lam cười khẽ, bỗng nhiên đổi chủ đề, “Nếu không, ta biết gọi huynh thế nào?”

Trần Cảnh cau mày, “Gọi tên là ta được.”

Khi còn ở trấn Quách Âm Bắc Bình, thật ra Tinh Lam gọi y là Trần đại ca.

Ba ngày đầu, Trần Cảnh trúng thuốc của Triệu Tôn không thể rời giường, đến ngay cả những sinh hoạt thường ngày cũng chẳng thể tự lo liệu được, nên Tinh Lam vẫn luôn chăm sóc y. Sau đó y khỏe dần lên, hai người bèn ở lại trong “nông thôn kiểu mới” do Sở Thất thiết kế, nhìn mọi người vừa là binh vừa là nông xuống ruộng làm cỏ, chẻ củi bắt cá, sống một khoảng thời gian thảnh thơi thoải mái.

Cũng tức là… một tiếng “phò mà gia” của Tinh Lam lúc này đây, thật ra là sự thụt lùi trong quan hệ giữa họ.

Điều này tất nhiên Trần Cảnh cũng có thể cảm nhận được. Nhưng y không biết vì sao nàng ta lại như thế mà thôi.

Gió nhẹ hây hây, hai người nhìn nhau, có lẽ đều đang nghĩ đến trấn Quách Âm của trước đây.

Trần Cảnh vẫn luôn cau mày, mãi một lúc sau, y nắm chặt dây cương bước về trước hai bước, phá vỡ cục diện gượng gạo của cả hai:

“Tinh Lam cô nương, cô nương tìm ta có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Mắt Tinh Lam giật nhẹ, rũ mắt không nhìn y mà lại nhìn chuôi kiếm bên hông y, con tim bỗng thấy chua xót. Khi còn ở trấn Quách Âm, nàng ta từng lau thanh kiếm này. Nàng ta không dám nhìn thẳng lên mặt y, vì thế thanh kiếm này luôn là tiêu điểm trong tầm mắt của nàng ta. Thanh kiếm này có khi còn quen thuộc hơn khuôn mặt của Trần Cảnh.

“Được.” Tinh Lam thở chậm lại, nàng ta ngoảnh mặt đi, tiện tay vuốt tóc, “Vốn dĩ ta chỉ là nha đầu của vương phi, chỉ là đầy tớ phủ Tấn vương, những lời này không nên do ta nói, nhưng nếu huynh đã bảo ta gọi huynh một tiếng ‘Trần đại ca’, vậy thì ta bèn to gan nói thẳng...”