Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 88 : Mang thai con của gia! (8)

Ngày đăng: 12:19 30/04/20


“Gia, ngài còn gì sai bảo ạ?” Khuôn mặt Triệu Tôn vô cảm, giọng điệu lạnh nhạt, “Mang tới cho gia.”



Nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, Trịnh Nhị Bảo cảm thấy tò mò, “Bánh hoa2hồng này ngon vậy sao? Gia đã thích thì để nô tài sai nhà bếp làm, cần gì phải ăn đồ cũ đã nguội lạnh chứ?”



Bộp một tiếng, quân cờ trong tay Triệu Tôn8lại đặt xuống bàn cờ.



“Rất khó ăn.”



“... À” Trịnh Nhị Bảo á khẩu, không trả lời được. Đầu óc cậu ta u mê, lúc cảm thấy hiểu ý hắn, lúc lại thấy hoàn toàn6không hiểu.



Không thể đoán được tâm sự của vị gia này. Cậu ta chuẩn bị lui ra ngoài thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Tôn:



“Ngươi lui ra ngoài, gọi Trần3Cảnh đến đây.” Ánh sáng từ lửa than chiếu lên khuôn mặt Hạ Sơ Thất, rất ấm áp. Nàng híp mắt lại, ngọn lửa rực rỡ khiến nàng lóa mắt. Đá chậu than một5cái, nàng nằm lên giường, gần như vô thức cẩm quyển “Thanh Nang thư” bị quẳng trên giường lên, phủi bụi một chút rồi lật tờ đầu tiên ra. Tình huống quái lạ xuất hiện... Vẫn là quyển sách đó, nhưng mỗi khoảng trống trong sách đều bị người đọc dùng những hàng chữ Khải mạnh mẽ để phê bình, chú thích. Nàng nhớ rõ mấy ngày trước không có, hoặc nói cách khác, những dòng này được viết trong ba ngày này.



Không ngờ con người kia cũng biết giữ lời đấy chứ.



Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ kích động cực kỳ, đầu tiên là phải nghiền ngẫm kĩ càng quyển “Thanh Nang thư” này. Nhưng lúc này nàng còn chẳng muốn đọc lấy nửa chữ, chỉ nhét xuống ván giường, ngón tay cũng không muốn cử động.



“Mở cửa ra!”




Nguyên tiểu công gia ăn chơi ong bướm, yêu nhất là rượu ngon và gái đẹp.



Nàng chơi một chiều ác như thế, còn kinh khủng hơn giết hắn.



Hạ Sơ Thất hiểu hắn, nhưng hắn dường như còn chưa hiểu Hạ Sơ Thất, không hề ngờ kể từ khi hắn bước vào, nàng đã bắt đầu gài bẫy hắn rồi. Nghĩ lại, hắn mang đến rượu quý trong nhà, lại mang cả đồ ăn ngon đến, vậy mà lại bị nâng hạ độc? Đôi mắt xếch của Nguyên tiểu công gia đột nhiên hiện vẻ bực bội. “Sở Thất!”



“Biểu ca, huynh tuyệt đối đừng giận.”



Hạ Sơ Thất ấn vai hắn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói, “Chuyện này vốn rất đơn giản. Huynh đánh ngất tên lính quèn kia, ta đổi quần áo với hắn, thừa lúc trời tối ra ngoài cũng không ai thấy mà, đúng không? Ra ngoài rồi, ta sẽ cho huynh cách điều chế thuốc giải, Thập Cửu thúc của huynh không tìm được ta thì sẽ làm thịt huynh thật sao? Không thể. Huynh dù sao cũng là Hoàng tôn, cùng lắm là ăn vài quả đấm thôi. Ta đã tốt bụng suy nghĩ giúp huynh rồi. Chuyện nhỏ này không đáng để nổi giận, bực bội tổn thương gan, không tốt cho cuộc sống tình dục của đàn ông. Biểu ca, huynh bớt giận đi.”



Nguyễn Hữu nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. “Còn bảo tiểu gia bớt giận nữa! Ta còn muốn làm thịt muội ấy chứ!”



Hạ Sơ Thất nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vai hắn, thu tay lại.



“Tuyệt đối đừng. Xúc động là ma quỷ. Từ giờ trở đi, huynh hãy cầu nguyện ta sống lâu trăm tuổi đi, bằng không thì cuộc sống tình dục của huynh coi như xong rồi. Bởi vì ta dám chắc, ngoại trừ Sở Thất ta ra, trên đời này không có ai điều chế được thuốc giải “Tân lang phấn" đầu, tin không? Đương nhiên huynh có thể không tin, nhưng chuyện thể này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, đúng không? Biểu ca?”



(*) Dù một chuyện có phần trăm xảy ra rất nhỏ, nhưng vẫn sợ nó sẽ xảy ra, nên phải làm tốt công việc đề phòng. Nàng nói thật nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Hữu càng lúc càng sa sầm, âm trầm liếc nhìn nàng.