Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 913 : Điều có thể làm, chính là hận (3)

Ngày đăng: 12:31 30/04/20


Thời gian chầm chậm trôi đi, trong lúc mơ hồ, nàng ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Mỗi l3ần tỉnh lại, nỗi lo lắng trong lòng lại tăng thêm một bậc.



Không phải là vì bản thâ2n nàng, mà vì Triệu Tôn.



Nàng không biết khi đó trong điện đã xảy ra chuyện gì.



Nếu Triệu Thập Cửu tìm ra cách giải quyết thì nhất định sẽ đi tìm nàng. Nhưng nếu đến 0bản thân hắn cũng khó giữ được tính mạng thì sao có thể tìm được nàng đây? Cảnh tượng trong3 lầu Hồi Quang Phản Chiếu năm xưa lướt qua trong đầu nàng như những thước phim đèn chiếu, cuối cùng nó ép nàng tỉnh táo trở lại.



“Không ngủ nữa à?”



Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng đứng dậy, hắn ta hỏi.



Hạ Sơ Thất không nghe thấy, cũng không nhìn hắn ta, chỉ khom người, sau đó đi về hướng bức trấn phong.



Mặc dù trước đó nàng chỉ giả vờ ngủ nhưng vẫn phát hiện ra ánh sáng trên tấm trấn phong này thi thoảng lại thay đổi, từ sáng đến tối rồi lại từ tối đến sáng, như đang ghi lại điều gì đó.



Sương mù ẩm ướt bốc lên rồi lại rơi xuống như mưa.



Nàng ngồi xổm bên tấm trấn phong giống như vừa trải qua một cơn mưa.



“Đông Phương Thanh Huyền, có phải chúng ta đã ở đây một ngày rồi không?”



Nàng hỏi xong, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang lười biếng dựa người vào tường.



Đông Phương Thanh Huyền chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa, dáng vẻ vô cùng lười biếng, giọng nói lại càng thờ ơ, “Đâu chỉ một ngày. Khi ánh sáng trên tấm trấn mờ đi, có nghĩa là mười hai canh giờ đã qua.”



Nói như vậy tức là đã hơn một ngày trôi qua rồi?



Nàng đứng lặng người trước tấm trấn phong, lòng lạnh toát như đang đổ mưa khiến nàng bất giác rùng mình, cả người không có tí sức nào.




Hạ Sơ Thất rất muốn phản bác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi đành nhịn.



“Ta đoán những chữ này có liên quan đến việc rời khỏi nơi quái quỷ này. Nhưng chúng ta lại không biết, giờ phải làm sao đây?... Ôi! Tiếc là không có Triệu Thập Cửu ở đây!”



Đông Phương Thanh Huyền hừ lạnh, “Hắn ở đây thì thế nào?”



Tay Hạ Sơ Thất sờ vào những kí tự có hình dáng giống nòng nọc, sau đó liếc mắt nhìn hắn ta, “Nếu như hắn ở đây, nhất định sẽ nghĩ ra cách.”



Nàng nói xong, không nhìn vẻ mặt của Đông Phương Thanh Huyền mà tự mò mẫm một mình, nhưng vẫn không mò ra được được ý nghĩa của những kí tự này, nàng chán nản cụp mắt xuống, nhìn lướt qua Đông Phương Thanh Huyền.



Hắn ta vẫn đang cười.



Nàng mím chặt môi, rầu rĩ không vui.



“Ngươi đó, không sốt ruột khi bị nhốt ở đây à?”



“Tại sao ta phải sốt ruột?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, phủi chiếc áo đã ẩm ướt, sau đó đi về phía tảng đá hắn ta ngồi khi nãy rồi lấy một chiếc khăn lót lên trên, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.



“Được nhốt chung một chỗ với nàng, ta cầu còn không được. Không ra ngoài được cũng chẳng sao.”



Hạ Sơ Thất không ngồi xuống, nàng nhướng mày, ánh mắt trở nên ảm đạm, “Đông Phương Thanh Huyền, không phải ngươi cố ý đấy chứ?”



“Cố ý?”



“Cố ý động vào cơ quan, cho ta rơi xuống đây.”



“Nàng đề cao ta quá rồi.” Đông Phương Thanh Huyền thấy nàng không ngồi, hắn ta đi ngược về, bắt chước nàng sờ tay lên những kí tự giống nòng nọc kia, “Nếu như ta có bản lĩnh khởi động cơ quan thì cớ gì phải nghĩ đủ cách dụ Tấn vương vào hoàng lăng? Nàng nghĩ xem, cho dù ta có lấy được tiền bạc châu báu nhưng vẫn phải chia với hắn, nếu như không muốn chia cho hắn thì phải đánh với hắn một trận, mà ta thường không đánh thắng hắn... thế thì việc gì ta phải tự rước việc vào người?”