Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 919 : Xích mích (1)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
“Điện hạ, có gặp được đại hãn không?”
Triệu Tôn liếc nh3ìn Như Phong, không nói lời nào.
Như Phong vốn dĩ định2 hỏi thêm, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào trong bụng. Gã hiể0u cách đối nhân xử thế của Triệu Tôn, thấy vậy thì rùng mình t0rong lòng, biết có lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì với Đông Phương 3Thanh Huyền, nếu không Triệu Tôn sẽ không đến mức thấy chết không cứu. Như Phong không dám hỏi nữa, thấp giọng bàn bạc với Lạp Cổ Lạp rồi nhanh chóng thuận theo sợi dây thừng đó trượt xuống dưới.
Tinh Lam thấy Hạ Sơ Thất im lặng không nói lời nào liền sửng sốt một chút rồi nhào tới kéo tay nàng, vui mừng đến chảy cả nước mắt.
“Vương phi, người không sao chứ?”
Hạ Sơ Thất mím môi lắc đầu.
“Không sao thì tốt rồi.” Tinh Lam mỉm cười, thấy sắc mặt nàng không ổn lại khó hiểu nhíu mày hỏi: “Nhưng người có thấy không khỏe ở đâu không?”
Hạ Sơ Thất cong môi lên, cầm lấy tay nàng ta.
“Không sao cả. Các ngươi có gặp nguy hiểm không?”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi han rồi quan sát xung quanh, phát hiện ra nơi này đã không còn là điện nhốt họ lúc đầu mà giống như một giếng trời. Trên đầu không còn là bóng tối vĩnh viễn không bao giờ biến mất trong hoàng lăng ở trong núi nữa mà có các vì sao rực rỡ khắp bầu trời, còn có cả gió không biết từ đâu thổi tới, mang theo hương cỏ xanh ẩm ướt.
Chuyện gì thế này? Nàng giật mình kinh ngạc.
Trước đây nàng cảm thấy bản thân nàng đã đủ vô sỉ lắm rồi, nhưng so với người đó nàng vẫn còn kém xa.
Bà ta luôn cho người ta hi vọng, khiến người ta mang theo hi vọng vượt hết ải này đến ải khác. Ở mỗi một ải bà ta đều sẽ đưa ra một lời gợi ý, làm người ta xoay vòng vòng, nhưng ở cửa ải cuối cùng bà ta lại đưa cho người ta một sự lựa chọn khó khăn không gì sánh bằng, khiến tất cả mọi sự cố gắng của người ta đều đổ xuống sông xuống biển, nhưng lại không thực sự đòi mạng người ta, sẽ chỉ khiến người ta vào thế nào thì ra như thế, không thu hoạch được gì ngoài cái thân tàn nhếch nhác.
Nghĩ lại, Hạ Sơ Thất thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói bà ta là người tốt hay người xấu nữa.
Nhưng dù là người tốt hay người xấu thì muốn lấy tiền của bà ta đều chỉ một chữ: khó!
Trên đường quay về, Hạ Sơ Thất nghĩ đến việc Triệu Thập Cửu từ bỏ vì nàng, có mấy lần nàng rất muốn hỏi hắn chuyện Đông Phương Thanh Huyền đã nói… rốt cuộc hắn có biết phương hướng kho báu hay không? Nhưng đáng tiếc là từ khi theo sườn Bắc Âm Sơn đi xuống, hắn vẫn luôn đen mặt, trên gương mặt lạnh lùng treo mấy chữ lớn “chớ lại gần, đừng làm phiền”, nàng hoàn toàn không có cơ hội mở lời.
Họ về đến thôn Dát Tra khi đã chiều muộn.
Dưới ánh nắng chiều vàng lấp lánh, đám dân du mục đang tốp năm tốp ba lùa dê về chuồng.
Trong cơn gió mát lành, một đứa bé xinh xắn từ xa chạy lại.
“Nương…”
Tiếng gọi non nớt, kéo dài này chính là giọng nói hay nhất trên thế gian.