Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 941 : Cái giá của máu (4)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Nàng khẽ vểnh khóe môi, cười, “Bây giờ phải làm sao đâ3y?”
Triệu Tôn cười lạnh, nhìn nàng, “A Thất c2ó muốn kịch tính hơn một chút không?”
“Kịch t0ính hơn một chút?” Hạ Sơ Thất sửng sốt, sau đó cũng c0ười, “Kịch tính thế nào?”
Đôi mắt sâu thẳm củ3a Triệu Tôn hơi nheo lại, khi nhìn nàng, đáy mắt bỗng lóe sáng làm người ta thấy rùng mình, nhưng rõ ràng là hắn vẫn đang cười, “Đi!”
“Quân đội kinh sư đến rồi! Kẻ địch đến rồi!”
Trong các con hẻm sâu của phủ Bắc Bình, lão bách tính đang gào khóc chạy loạn. Cho dù tối qua Lan Tử An vẫn đứng ngoài thành trấn an thì trong miệng lão bách tính, những người đến từ kinh sư kia đã không còn là binh mã triều đình mà họ tin tưởng nữa, càng không còn là binh mã của hoàng đế, mà chỉ là kẻ địch.
“Mọi người mau trốn đi!”
“Nương ơi, chúng ta trốn thôi!”
“Trốn? Binh mã loạn lạc, chúng ta mẹ góa con côi, có thể trốn được đi đâu chứ?”
“Đại thẩm, hay chúng ta liều mạng với chúng đi!”
“Không liều được! Không liều được. Phú Quý, chúng ta đều là lão bách tính, họ sẽ không giết chúng ta đâu.”
“Hừ, các người vẫn còn tin lời của cẩu hoàng đế à?”
Đại binh của Ô Thành Khôn đang áp sát, trong thành vô cùng ồn ào, kiểu ngôn luận nào cũng có.
Triệu Tôn ra khỏi cửa sau phủ Tấn vương, hắn né những người đưa ra yêu sách, dẫn theo Hạ Sơ Thất, Trần Cảnh, Giáp Nhất và những người khác đến Vĩnh Định Môn, khi đến nơi thì mưa cũng đã ngừng, khắp nơi đều là tiếng gào thét rung trời và tiếng nức nở đáng sợ. Mưa lớn tẩy rửa đường phố, nơi nào cũng bùn lầy dơ bẩn, trên cánh cổng gắn những khối đồng mạ vàng có dấu vết nước mưa giội rửa. Từng tiếng thách thức vọng đến ngoài bức tường thành, bén nhọn như tiếng gào thét cuối cùng phát ra từ nơi đường cùng.
Trong tiếng gào khóc dữ dội kia, có một người mặc y phục hiệu úy quân đội kinh sư bật cười to, sau đó gã bỗng đá lên lưng một cụ già rồi nói: “Ngươi còn mong Tấn vương sẽ cứu ngươi à, Tấn vương nhà các người còn khó bảo vệ được mình, có biết hay không hả? Coi như mạng các ngươi lớn, đại tướng quân của bọn ta đã nói, chỉ cần Tấn vương mở cổng thành, quỳ đi ra, dập đầu nhận lỗi với đại tướng quân của bọn ta thì sẽ không làm khó các ngươi nữa.”
Giọng của gã rất lớn.
Bảo Tấn vương quỳ bước ra, dập đầu nhận sai, Ô Thành Khôn cũng dám nghĩ thật nhỉ?
“Quá đáng!”
“Các ngươi thật quá đáng!”
Quân đội kinh sư luôn thắng trận, sự tự phụ đã lớn đến mức không thể nào khống chế.
Một binh sĩ mỉa mai, “Ha ha, kiếp này Tấn vương chưa từng làm chó nhỉ? Thật sự muốn nhìn dáng vẻ vẫy đuôi cầu xin của Tấn vương.”
Lại thêm một tiếng cười ha hả, gã đá thêm một cước rồi nói: “Tấn vương điện hạ cao cao tại thượng đã quen rồi, làm gì có chuyện sẽ tự hạ thấp thân phận của mình vì những kẻ không liên quan chứ? Các ngươi nhớ kĩ, nếu bị chém chết thì đi mà tìm Tấn vương tính sổ, ha ha ha!”
“Tấn vương điện hạ…”
Trước trận chiến, tiếng nức nở từng cơn.
Lúc này, Ô Thành Khôn thấy Triệu Tôn không có động tĩnh gì thì dường như đã mất kiên nhẫn.
Ông ta ngồi trên ngựa, quát lên: “Ta đếm đến mười, nếu Tấn vương không mở cổng thành thì ta sẽ bắt đầu giết kẻ đầu tiên!”
Chiến thắng liên tiếp từ kinh sư đến Bắc Bình đã làm đầu óc Ô Thành Khôn trở nên mụ mị, ông ta thấy Triệu Tôn không có phản ứng bèn thầm xem thường Đại tướng quân vương này, nhìn Triệu Tôn trên lầu thành rồi khẽ quát lên.