Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
Chương 959 : Ăn ăn ăn ăn ăn! (2)
Ngày đăng: 12:31 30/04/20
Quân Tấn dở khóc dở cười được ăn một trận no nê ở thành Mật Vân.
Lúc này, Cư Dung Quan của3 triều đình Nam Yến phải đối mặt với nguy cơ ngay trước mắt.
Bắt đầu xuất binh từ thành B2ắc Bình cho đến khi Triệu Tôn công phá Hoài Nhu và Mật Vân, số lượng thương vong của quân Tấn còn0 chưa đầy năm trăm, nhưng số quân quy hàng lại lên đến bảy tám vạn.
Chỉ trong vòng mười n0gày ngắn ngủi, quân Tấn đã từ “chỉ mấy vạn người” không được Triệu Miên Trạch và quan viên triều 3đình coi trọng, đã phát triển thành mấy chục vạn người như hiện tại. Không chỉ như vậy, trong quân Tấn không ngừng chiến thắng còn có một “tam giác sắt” khiến người khác thấy mà kinh sợ.
Tam giác sắt là gì?
Góc thứ nhất chính là đội đặc chiến Gai Đỏ với năng lực tập kích kinh người.
Tiếp theo là kỵ binh Thái An Vệ với sức bùng phát khủng khiếp.
Thứ ba là đại doanh thần cơ được trang bị hỏa khí tiên tiến.
Phương tiện phần cứng và phụ kiện phần mềm đều đã có, lại cộng thêm năng lực chỉ huy, năng lực chiến đấu của Triệu Tôn và sự tồn tại như một vị thần của hắn trong tín ngưỡng của toàn quân, quân Tấn quét qua Bắc Bình với khí thế sắc bén.
Tục ngữ có câu “người làm không lo, người đợi mới buồn”. Triệu Tôn chinh chiến bên ngoài, ngày ngày bận rộn, cũng không rảnh rỗi để làm nhiều chuyện dư thừa. Còn Hạ Sơ Thất hằng ngày ở nhà lại không tránh khỏi hoảng hốt, ngồi không được, đứng cũng không xong, chân tay luống cuống, thường xuyên thất thần. May mà có Tinh Lam ở bên cạnh an ủi, Nhị Bảo công công trêu chọc và Tiểu Bảo Âm ngoan ngoãn ở bên vui đùa, nếu không nàng thực sự không thể chịu nổi.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua.
Trời càng ngày càng lạnh, nàng cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn.
May mà vào ngày thứ mười lăm khi Triệu Tôn rời Bắc Bình, cuối cùng một bức thư nhà cũng được truyền vào phủ Tấn vương. Đã tròn nửa tháng, đó là lần đầu tiên Triệu Thập Cửu gửi thư cho nàng.
Thư nhà dùng chim bồ câu đưa tới, nhưng chữ là do đích thân Triệu Tôn viết. Từng nét bút đều mang theo phong cách nhất quán của hắn - rồng bay phượng múa, vững vàng kiên nghị.
Nhìn chú chim bay đi, Tiểu Bảo Âm đang ngồi trên ghế vừa ăn món “thịt tẩm bột rán”, vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của chú cáo nhỏ, chu cái miệng nhỏ lên không vui hỏi: “Nương, tại sao cha lại không cần chúng ta nữa?”
Tiểu nha đầu rất quan tâm đến việc “cần” và “không cần”. Người ở bên cạnh chính là người cần cô bé, người không ở bên cạnh chính là người không cần cô bé. Điều này cô bé phân biệt rất rõ ràng, nhưng Hạ Sơ Thất không thể giải thích rõ ràng cho cô bé nghe được.
“Cha có việc quan trọng phải làm, con có nương vạn năng ở bên cạnh là đủ rồi.”
“Nương không vạn năng… còn không vạn năng được bằng cha.”
“…”
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn cô bé.
“Nói lăng nhăng, bản lĩnh của cha con là do nương dạy đó.”
“Nương chém gió!”
Tiểu nha đầu rất không khách khí vạch trần nàng, ánh mắt lộ vẻ coi thường.
Mấy hôm trước, Tiểu Bảo Âm là người mê cái đẹp rõ ràng đã gần gũi hơn rất nhiều với Triệu Tôn không còn dán râu giả trên mặt nữa, cô bé đã bị dung mạo anh tuấn của cha chinh phục. Đương nhiên, trẻ con cũng nhạy cảm nhất. Ở phủ Bắc Bình, cô bé đã thấy vô số người sùng bái cha mình, bản thân cũng rất có thể diện, bởi vậy nhìn Triệu Tôn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Nương!” Đôi mắt to của cô bé chớp chớp, nói, “Chúng ta đi tìm cha đi? Lén đi…”
Tiểu nha đầu này đúng là dám nghĩ thật.
Hạ Sơ Thất tối sầm mặt lại, vỗ đầu cô bé, “Con ăn đi!”