Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Trong nhà giam nữ.



Một người đàn ông bước chân trầm ổn, vững trãi đi đến nơi này. Hắn mặc một

bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng Dior, càng làm tôn lên dáng người thon

dài, cao ngất của hắn, hắn đeo một cặp kính râm màu đen. Khuôn mặt hắn

tuấn lãng yêu mị, nhưng thần sắc vô cùng lạnh lùng.



Hắn ngồi xuống, chờ người đi ra.



Một lát sau, nữ cảnh sát dẫn một cô gái mặc quần áo tù nhân đi tới. Cô gái

nhìn thấy người đàn ông này, đáy mắt có khiếp sợ, căm hận, thần sắc trở

nên dị thường, nhưng rất nhanh, cô gái đã lấy lại bình tĩnh, đáy mắt

khôi phục thanh tĩnh, không có 1 tia dao động.



"Cô có khỏe không?" Tiếng nói trầm thấp mang ý quan tâm truyền tới tai cô gái qua điện thoại.



Cho dù ở đây không có gương, nhưng cô cũng biết, giờ phút này, chắc chắn

sắc mặt cô vô cùng tiều tụy, tóc tai tán loạn, nhìn không có một chút

tinh thần nào, làm sao có thể nói là khỏe được? Huống hồ, trong nhà

giam, tù nhân như cô làm sao có được đãi ngộ tốt như khi ở bên ngoài?

Ngược lại, hắn một thân hăng hái, phấn chấn; cho dù hắn che giấu rất

tốt, nhưng cô cũng biết, tâm tình của hắn chắc chắn vô cùng thư sướng,

ôm được mỹ nhân về nhà, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ vô cùng long trọng,

rực rỡ; vợ sắp cưới lại đang mang thai, có thể nói là song hỷ lâm môn.



Miệng nở nụ cười yếu ớt: "Nhờ phúc của anh, tôi tốt lắm."



Người đàn ông kia nói: "Nghe cô nói như vậy, tôi cùng Phương Phương cũng an tâm rồi."



Đúng vậy, bọn họ phải an tâm rồi, nhìn cô bây giờ như thế này, làm sao còn có thể phá hư tình cảm của bọn họ?



"Lúc nào kết hôn, chớ quên mời tôi uống một ly rượu mừng." Tâm sớm đã chết

lặng, cho dù hắn nhắc tới Cố Phương Phương, muốn kích thích cô, cô cũng

không còn tức giận.



Hắn sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, gật đầu: "Nhất định."



"Tốt, hôm nay anh đến thăm tôi có chuyện gì sao?" Khẩu khí* của cô có chút không kiên nhẫn.



*khí phách, thái độ của một người toát ra thông qua lời nói.



Hắn cười nói: "Đương nhiên là đến thăm cố nhân, sắp tới còn là người thân, nhân tiện mang vài thứ cho cô."



Nói lời cảm tạ, cô lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"



"Nghe khẩu khí của cô, dường như là hy vọng tôi nhanh biến đi?" Hắn tự nhiên

biết điều này, nhưng giả ngu hỏi. "Cô chán ghét tôi như vậy?"



"Tôi không chán ghét anh, lại càng không hận anh."Ngữ khí của cô toát ra như không chút nào để ý. "Chân thành mong ước anh cùng em họ tôi trăm năm

hảo hợp, bạch đầu giai lão."



"Cám ơn."



Hắn vốn định chọc
Phía

sau một mảnh biển lửa, cô bất chấp tất cả, chỉ muốn gặp ba mẹ một lần.

Chỉ có duy nhất tín niệm đó trong đầu, cô thật cẩn thận né tránh tuần

tra bảo vệ, đến khi thấy cửa nhà giam, cô thoáng nhẹ nhàng thở ra một

hơi.



Cô tránh trong một góc âm u, chăm chú nhìn tình huống bên ngoài.



Giờ phút này, đại bộ phận mọi người đi cứu hỏa, chỉ có một người canh giữ. Cô suy tư một lát, đã có mưu kế.



Cô chạy tới, thở hồng hộc nói với người bảo vệ: "Cứu mạng —— "



Người bảo vệ mặt không chút thay đổi nói: "Chuyện gì?"



"Có một người ở cùng phòng tôi bị bỏng , xin anh cho phép tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương."



Liễu Nguyệt Ly điềm đạm đáng yêu nói.



"Được, cô đi theo tôi."



Liễu Nguyệt Ly đi theo sau người bảo vệ, thời điểm đi tới cửa, cầm lấy băng

ghế, lấy hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến nay đập cái ghế vào ót của

hắn.



Sau đó, Liễu Nguyệt Ly vội vàng chạy ra bên ngoài.



Chạy đi ra, Liễu Nguyệt Ly cũng không biết rõ phương hướng, chỉ bằng một cỗ tín niệm, ra sức chạy về phía trước.



Chuyện thứ nhất cô phải làm là thay bộ quần áo tù nhân này ra, nhưng nhà giam ở vùng ngoại thành, không có một bóng người, cho dù có, cô cũng không thể hỏi mượn quần áo người ta.



Chạy không biết bao lâu, theo ngọn

đèn đường rốt cục cô cũng nhìn thấy một nhà, quần áo phơi ở sân phía sau nhà, cô dùng sào trúc móc lấy một bộ quần áo, cũng chẳng quản quần áo

có ẩm ướt hay không, nhanh nhẹn thay.



Lại chạy một giờ, Liễu Nguyệt Ly đã thở không ra hơi, ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.



Cô không dám nghỉ ngơi lâu lắm, tiếp tục chạy về phía trước.



Rốt cục ở thời điểm hừng đông, cô đến nội thành, vận khí của cô vô cùng tốt, đến thành phố cô biết.



Cô vẫn chạy như trước, bởi vì cô rất nóng vội, khẩn cấp muốn đến gặp ba mẹ.



Nhưng ở một ngã tư đường, 2 làn đường đều đang có đèn đỏ, một người lái xe

bởi vì mệt nhọc không nhìn thấy, hơn nữa buổi sáng cũng rất ít xe, hắn

cũng không có chú ý.



Đến khi một người tự nhiên chạy ra giữa đường, hắn muốn phanh xe cũng không phanh kịp.



Bi kịch đã xảy ra.



Liễu Nguyệt Ly nằm trong vũng máu, miệng lẩm bẩm những câu sám hối với ba mẹ.



Ba mẹ, nếu có kiếp sau, con vẫn nguyện ý làm con gái của ba mẹ.