Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 18 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Vừa nghĩ tới đó, nước mắt ào ào chảy xuống, trong lòng cô rất đau, vì bị anh ta lừa dối.



Tiếng khóc càng lúc càng lớn, Liễu Dật nghe không nổi nữa, gọi dì Trương đi nhìn một chút.



Đối với Cố Phương Phương, dì Trương rất coi thường, nếu thiếu gia bảo, liền miễn cưỡng đồng ý.



"Khóc cái gì khóc?" Dì Trương ở cửa của Cố Phương Phương, tức giận nói.



Nghe được tiếng dì Trương, Cố Phương Phương bị hoảng sợ, cô dường như rất sợ dì Trương, vội vàng làm cho mình bình tĩnh lại, lau nước mắt, ra vẻ như không có việc gì, nói: "Không có, cháu rất khỏe, dì Trương không cần lo lắng."



Tôi mới không cần lo lắng cho cô, trong lòng dì Trương

hung ác nói, ngoài miệng nói: "Cô chú ý cho tôi một chút, không cần gào

khóc ở nhà, ảnh hưởng đến cậu Liễu Dật học tập, cũng ảnh hưởng tới hàng

xóm."



Cô khóc, làm phiền người nào? Cũng không có khoa trương như vậy ảnh hưởng đến hàng xóm, rõ ràng là trợn mắt nói dối, cố ý nhằm vào

cô, hết cách rồi, ở nhà người khác, không thể không cúi đầu, cô biết,

sớm muộn có một ngày, cô sẽ làm bọn họ biết lợi hại của Cố Phương Phương này.



Cô nhẹ nhàng nói: "Cháu biết rồi."



"Biết là tốt rồi." Dì Trương mang theo tâm tình tốt đi ra, con nhỏ này muốn ăn đòn mà, hù dọa một chút liền ngoan ngoãn.



Trằn trọc trở mình, Cố Phương Phương nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Thần mặc dù là

play boy, nhưng có tiền thì được, cái này đủ rồi, anh ta có thể cho cô

thứ cô muốn.



Liễu Dật làm xong bài tập, đúng lúc dì Trương gọi cậu đi ăn, Cố Phương Phương bởi vì tâm tình không tốt cũng không xuống.



Ăn cơm xong, hẹn mấy bạn học, Liễu Dật nhân tiện thời gian buổi tối mát mẻ, đến sân bóng rỗ gần đấy để chơi bóng rỗ.



Một chút cuồng dã vận động (hoạt động thể thao), về đến nhà, cả người Liễu Dật đều là mồ hôi.



Dì Trương nhìn thấy, vội vàng giúp cậu xả nước ấm.



Ngâm mình ở nhiệt độ thích hợp trong bồn tắm, toàn thân lỗ chân lông cũng

thư giãn ra, mệt mỏi đều biến mất, tắm rửa xong, tâm tình Liễu Dật rất

thoải mái.


Liễu Dật cùng dì Trương đem vẻ mặt của cô ta xem ở trong mắt, chờ sau khi cô ta đi, dì Trương nói với Liễu Dật: "Thiếu gia, cuộc tình này khẳng định không lâu dài."



Đối với nhân phẩm của Hạ Thần, dì Trương cũng nghe Liễu Dật nói qua.



Liễu Dật buồn cười nói: "Giang sơn dễ đổi, loại công tử nhà giàu này làm sao có thể sẽ vì một thân cây buông tha một mảnh rừng rậm đây?"



"Đến lúc đó, cô ta càng khổ sở hơn." Dì Trương đưa mắt nhìn vào phòng của Cố



Phương Phương, nhẹ nhàng nói.



Cố Phương Phương mỗi ngày đều nhận được một bó hoa, hạnh phúc vui vẻ.



Đến Chủ nhật, Cố Phương Phương gọi Hạ Thần đi xem thị trấn này. Trước kia,

mới quen không tốt yêu cầu, hiện tại chính thức thừa nhận quan hệ nam

nữ, cô có thể yên tâm nói ra.



Thành phố khá lớn, thời tiết nóng

bức, lo lắng đến thân mình mảnh mai của Cố Phương Phương, Hạ Thần chỉ

đưa cô ấy đi xem một chút những khu vực và cửa hàng nổi tiếng, trên

đường muốn dừng lại một thời gian, cùng nhau uống nước giải khát ướp

lạnh, giải nóng.



Năm giờ chiều, Hạ Thần mang theo Cố Phương Phương đi ăn bít tết.



Cố Phương Phương sống tại một nhà tương đối nghèo khó ở thị trấn nhỏ, rất

nhiều thứ chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy qua, lần đầu tiên khi đi

vào, tâm tình hồi hộp lại hưng phấn, mặc dù nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng

mắt vẫn là nhịn không được loạn nhìn xung quanh.



Rất khéo, cô

nhìn thấy cách đấy không xa Liễu Dật cùng Nguyệt Ly nói cười vui vẻ. Khó được một lần Chủ nhật, hai người cùng nhau ăn sáng xong, Liễu Dật liền

cùng Nguyệt Ly đi dạo cửa hàng, mua đồ, hai người rất vui vẻ, một thời

gian ngắn không ăn bít tết rồi, Nguyệt Ly lôi kéo Liễu Dật cùng đi ăn,

mà nhà hàng bít tết này tương đối nổi tiếng, đương nhiên là chọn đầu

tiên rồi.



"Chị họ, em họ."