Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 20 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Ổn định tâm thần, Liễu Dật đứng dậy, cách xa Nguyệt Ly, nếu không, cậu thật sự nhịn không được.



Nghỉ ngơi trong chốc lát, Nguyệt Ly trở lại bình thường, thấy cậu muốn đi, vội gọi cậu lại: “Anh muốn đi đâu?"



Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, Liễu Dật nghe được thì tâm cũng mềm, thậtkhông muốn rời đi, nhưng hiện tại thật sự không được.



Cậu không quay đầu lại: "Anh đi pha nước nóng tắm, Nguyệt Ly, trước tiên em trở về phòng nghỉ ngơi đi."



Nói xong, vội vã chạy ra ngoài.



Nguyệt Ly không phải là cô bé không hiểu chuyện, biết rõ tâm tình của cậu, bọn họ bây giờ còn chưa có khả năng chịu trách nhiệm về hậu quả của chuyệnnam nữ…



Thở dài, Nguyệt Ly liền trở về phòng nghỉ ngơi.



Có điều, Nếu Hạ Thần biết cô chỉ là lừa anh ta, theo tính cách lòng dạ hẹp hòi của anh ta, có thể lại đến tìm cô hay không?



Không biết qua bao lâu, Nguyệt Ly mới cảm thấy buồn ngủ, nặng nề đi vào giấc ngủ.



Khi tỉnh dậy, đã hơn mười giờ.



Vẫn còn buồn ngủ, nhìn trước mắt chẳng biết Liễu Dật vào từ lúc nào, lười biếng hỏi: "Hôm nay muốn đi đâu?"



Liễu Dật cười cười: "Không vội, em rời giường nhanh chút, rửa mặt xong, ăn sáng đã."



Nguyệt Ly nhìn thấy trên bàn có bát cháo nhỏ vẫn còn nóng, nói: “Em vẫn là ăn xong sau đó rửa mặt đi."



"Tốt."



“Anh đút cho em."



"Ừ."



Hai người hưởng thụ thế giới hai người ấm áp đơn giản.



Ăn no, Liễu Dật thức thời đi ra ngoài, Nguyệt Ly bắt đầu thay quần áo, sau đó, lại rửa mặt một chút, lần này, không sai biệt lắm một giờ.




Cố Phương Phương vừa hít cái mũi, vừa kiên quyết nói: "Chị, Chị không hiểu, ngoài anh ta ra, em sẽ không yêu ai khác."



"Aiii. . . . . ." Nguyệt Ly thở dài, “Sao em phải khổ như vậy?"



"Hết cách rồi, em ăn phải thuốc mê của anh ta, cho dù sau này rất vất vả, em sẽ dùng chân tình của em để làm anh ta cảm động."



Nguyệt Ly thân thiết nói: "Được, đã như vậy, chị nhất định sẽ giúp em, em có gì không hiểu, cứ tới tìm chị."



Cố Phương Phương gật đầu một cái: "Em biết rồi, cám ơn Chị, Chị họ."



"Ừ, vậy Chị ra ngoài trước, một mình em cứ từ từ mà suy nghĩ con đường tương lai?"



Nói xong, Nguyệt Ly vui vẻ đi ra ngoài.



Ra khỏi phòng , trên mặt cô, tràn đầy ý cười.



Dì Trương nhìn thấy, hỏi: "Tiểu thư, hôm nay có chuyện gì mà vui như vậy?"



Nguyệt Ly nói thầm với dì Trương, Dì Trương nghe xong, mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật là xứng đáng." Lại nhìn Nguyệt Ly, hỏi: "Thức ăn, dì vừa hâm nóng, cháu ăn trước đi."



"Vâng." Mang theo tâm tình tốt, Nguyệt Ly đi ăn.



Hôm nay Hạ Thần bị ba mẹ lôi đi thăm cô dượng, nói chuyện rồi ăn cơm, bềbộn nhiều việc, vì vậy không có thời gian gọi điện thoại cho Cố PhươngPhương. Mười giờ đêm, anh ta về đến nhà, nghĩ tới chưa cùng cô ấy nóirõ, vội vàng gọi điện thoại qua.



Cố Phương Phương nằm ở trêngiường, cặp mắt vô hồn nhìn trần nhà, nghe thấy chuông điện thoại diđộng, lấy ra vừa xem, là Hạ Thần gọi tới, cô ấy phân vân không biết cónên nghe hay không?



Hạ Thần đợi một lúc lâu, vẫn không thấy cô ấy nghe điện thoại, anh ta tắt máy, kiên nhẫn gọi tiếp.



Cố Phương Phương nhìn màn hình vẫn lóe sáng, rối rắm một lát, vẫn không dự định nghe, mặc cho điện thoại di động kêu .



Thật ra, đáy lòng lại muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh ta.



Vẫn là không nghe, Hạ Thần hơi tức giận, uống một ngụm nước, tiếp tục gọi.