Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


"Chỉ cần em vui vẻ, anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì."



Những lời này, Nguyệt Ly cũng đã từng nghe Hạ Thần nói nhưng cuối cùngcũng chỉ là lời nói gió bay. Hiện tại, một người con trai khác lại nóira những lời này nhưng cô tin tưởng cậu nhất định có thể thực hiện đượclời hứa của mình.



"Em tin anh."



Trong lòng Liễu Dậtvui vẻ: "Cảm ơn lòng tin của em." Cậu cho rằng cô sẽ nói điều này khôngphải điều mà tuổi nhỏ như cậu nên nói, nhưng không ngờ cô lại toàn tâmtoàn ý tin tưởng cậu.



"Đồ ngốc, giữa em và anh còn cần khách sáo như vậy sao?" Nguyệt Ly bĩu môi, không vui nói.



"Đương nhiên không cần."



Nguyệt Ly gian xảo cười cười: "Vậy em nên phạt anh như thế nào đây?"



"Đợi em trở về, em muốn làm gì cũng được." Liễu Dật cười nói.



"Vậy anh cứ đợi đó."



Nguyệt Ly còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy Minh Minh đang gọi cô nên nói tạm biệt rồi cúp mắt.



Những lời mà Liễu Dật đã chuẩn bị tốt để nói cũng không có cơ hội nói ra.



Không sao, còn có lần sau.



Nguyệt Ly bị Minh Minh gọi đi kí tên xác nhận lần cuối cùng, đã báo danh xong, cần phải cố gắng lên.



"Nguyệt Ly, mình xin lỗi cậu." Minh Minh thấy cô kí xong rồi bèn giả vờ gạt nước mắt nói.



"Cậu không cần xin lỗi mình." Nguyệt Ly xụ mặt quay vể chỗ ngồi của mình.



"Ly Ly, mình sau rồi, thực sự sai rồi." Minh Minh thành khẩn xin lỗi.



"Được, nói xem cậu sai như thế nào?" Nguyệt Ly nhìn thẳng vào Minh Minh nói.




Cố Phương Phương nghe thấy vậy thì biến sắc nhưng khóe miệng vẫn cười như cũ: "Thì ra là thế, thật trùng hợp."



Nguyệt Ly gật gật đầu nói: "Đúng là trùng hợp."



Vừa nói chuyện, Nguyệt Ly vừa bê hai cốc nước tới: "Hai người, vừa mớitrở về nhất định là rất khát, uống ngụm nước trước đi."



"Cám ơn chị họ."



Uống một ngụm nhỏ, Cố Phương Phương ngồi vào bên cạnh Nguyệt Ly, nhỏgiọng hỏi: "Buổi tối chị có thể kể cho em nghe một số chuyện của anh ấyđược không?"



Nguyệt Ly cười gật gật đầu.



"Hai người nói thầm cái gì vậy?" Hạ Thần hơi nhăn hàng mi tà khí anh tuấn hỏi.



"Hai cô gái nói thầm, một tên con trai như cậu muốn nghe cái gì chứ?" Nguyệt Ly hỏi lại.



Hạ Thần nổi danh là da mặt dầy, sẽ không bỏ cuộc chỉ vì câu nói này."Phương Phương, em đã nói với anh rồi, hai người phải thẳng thắn vớinhau." Thật ra Hạ Thần sợ Liễu Nguyệt Ly nói lung tung sau lưng anh ta,phá hủy hình tượng của anh ta trong mắt Phương Phương.



Đối với yêu cầu của Hạ Thần, gần đây Cố Phương Phương luôn đáp ứng vô điều kiện bởi vì Hạ Thần cũng đối xử với cô như vậy. "Được, vậy chờ em gọi điệnthoại sẽ nói cho anh, có được không?"



Hạ Thần gật gật đầu: "Tùy em."



"Đúng rồi, Hạ Thần, cậu muốn ở lại ăn cơm sao?" Nguyệt Ly nhìn đồ ăn đã được dọn lên bàn, cười hỏi.



"Không cần, mình còn có việc." Nói tạm biết với Cố Phương Phương xong, anh ta sải bước đi khỏi.



Cố Phương Phương mang theo tâm trạng vui vẻ trở về phòng, cơm cũng không ăn.



Nguyệt Ly không thể không bội phục, tình yêu thật vĩ đại, chỉ cần tinh thần thỏa mãn cũng có thể không cần ăn cơm.



Nguyệt Ly lại nhìn giờ một chút, Liễu Dật vẫn chưa về, trong lòng không khỏi lo lắng, đang chuẩn bị lấy di động ra gọi cho cậu hỏi xem thì nghe thấy tiếng một nam một nữ nói chuyện. Thanh âm của người con trai kiavô cùng quen thuộc nhưng tiếng người con gái lại xa lạ, cô cũng khôngbiết là ai. Liễu Dật làm gì vậy, chẳng lẽ cậu cũng đem người yêu về nhà?