Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Bởi vì Cố Phương

Phương xin nghỉ học nên cô ta không biết học sinh trong lớp đã đem

chuyện của cô ta truyền ra ngoài với n phiên bản khác nhau. Nguyệt Ly

cắn hạt dưa, tâm tình vô cùng rốt ngồi nghe Minh Minh kể lại những phiên bản đó.



Phiên bản thứ nhất, Cố Phương Phương là kẻ thứ ba, bị bạn gái chính thức của Hạ Thần đánh ngất xỉu tại nhà vệ sinh.



Phiên bản thứ hai, Cố Phương Phương động tình trong nhà vệ sinh, bị

người trong lớp vô tình phát hiện, không có mặt mũi để đối mặt với

chuyện này nên ngất luôn.



...



Những phiên bản tương tự

như vậy càng truyền càng đi càng thêm loạn, cuối cùng, thanh danh của Cố Phương Phương trở thành giống với thanh danh chẳng ra gì của Hạ Thần.



Ở trường đại học, mọi người đều chúc phúc cho những đôi yêu nhau. Hạ

Thần có một gương mặt đẹp trai, là cao phú soái* điển hình. Cố Phương

Phương cũng có một gương mặt xinh đẹp, vừa thanh thuần vừa quyến rũ, con trai thích nhất loại con gái như thế này, con gái lại ghét nhất loại

con gái như thế. Bọn họ ở bên nhau thì tốt rồi, tránh đi gây họa cho

người khác.



(Cao phú soái: chỉ những người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền.)



Sau khi nghe Minh Minh nói xong, Nguyệt Ly bật cười cho đến khi cười

đau cả bụng mới dừng lại. Có nhân vật giải trí tốt như vậy ở trong

trường, xem ra những tin đồn trong trường sau này sẽ rất thú vị đây.



Sau khi cười xong, Nguyệt Ly lập tức gọi điện thoại cho Liễu Dật để chia sẻ với cậu chuyện này.



Sau khi cười xong, Liễu Dật hỏi: "Nguyệt Ly, quà của anh em đã chuẩn bị xong chưa?"



Nguyệt Ly còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, chỉ có thể nói qua loa:

"Bây giờ nói ra thì anh sẽ không bất ngờ nữa, anh cứ yên tâm đợi đi."



Ngữ khí của Liễu Dật có chút uy hiếp nói: "Được, anh đợi em về, đến lúc đó, nếu như anh không hài lòng, em chờ bị phạt đi."



Nguyệt Ly không đồng ý: "Anh hài lòng? Tiêu chuẩn để cho anh hài lòng

là gì chứ? Loại chuyện không có tiêu chuẩn anh đừng nói nữa, nếu không,

em không thèm để ý đến anh nữa."



Bị từ chối nhưng Liễu Dật cũng không tức giận, cười vô cùng dịu dàng nói: "Chỉ cần là em tặng thì là cái gì anh cũng thích."



"Nói vậy còn được."



Liễu Dật sớm biết rõ cậu uy hiếp cô cũng chỉ vô dụng mà thôi, ai vào cô ỷ vào chuyện câu thích cô để làm xằng làm bậy.



Liễu Dật cười khổ: "Anh chờ món quà của em đó."



"Phải rồi, gần đây anh có gặp Tần Song nữa không?" Nguyệt Ly bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như là thẩm vẫn phạm nhân vậy.



"Đương nhiên không có." Nghe cô nói như vậy, trong lòng Liễu Dật càng vui vẻ,

điều này chứng tỏ là trong lòng cô có cậu. Tuy rằng cậu đã bỏ ra rất
Sau khi ăn xong, Liễu Dật lôi kéo Nguyệt Ly ra ngoài tản bộ, vui vẻ hưởng thụ thời gian hai người.



Liễu Dật nắm bàn tay mềm mại của cô, chậm rãi đi, hai người không ai nói chuyện, cứ lẳng lặng đi như vậy.



Mặc dù giờ phút này không ai nói gì, Liễu Dật cho cô một sự lãng mạn

yên tĩnh, khiến cho cô cảm thấy mình giống như đang đi trên mây vậy.



Đi hơn nửa canh giờ, đồ ăn trong bụng cũng tiêu hóa xong, hai người

đang định trở về, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Nguyệt Ly lanh

run, Liễu Dật vội cởi áo khoác phủ lên người Nguyệt Ly, ôn nhu nói:

"Chúng ta trở về đi."



Nguyệt Ly gật gật đầu: "Ừ."



Tuy là ở phía nan nhưng tháng 11 đã là cuối thu rồi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.



Về nhà, Liễu Dật lập tức rót cho Nguyệt Ly một cốc nước ấm: "Uống một chút nước đi, làm ấm thân thể."



Nguyệt Ly cũng lo lắng cho Liễu Dật: "Đừng chỉ lo cho em, anh đem áo khoác cho em, anh cũng nhanh uống một ly đi."



Uống nước xong, Liễu Dật lập tức đi chuẩn bị nước ấm cho Nguyệt Ly tắm

rửa. Cố Phương Phương ở một bên nhìn thấy, cong môi cười nói: "Chị họ,

anh họ tương lai thật là săn sóc."



Nguyệt Ly ngồi ở ghế sô pha đối diện với Cố Phương Phương tươi cười nói: "Đúng vậy, có được một

người bạn trai như vậy, chị thực hạnh phúc."



"Đúng vậy, nhưng

mà Liễu Dật dù tốt cũng không thể bằng Hạ Thần được, cho dù là xét về

ngoại hình hay tình tình." Cố Phương Phương khoe khoang nói, vừa nhắc

tới Hạ Thần là nói liên tục, không dứt miệng, không để ý tới sắc mặt

ngày càng u ám của Nguyệt Ly. Trong đôi mắt Nguyệt Ly xuất hiện một tia

lạnh lẽo, ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn là nhịn xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa

như cũ: "Thực xin lỗi, em họ, chị muốn đi tắm."



Cố Phương

Phương ý thức được mình nói quá nhiều, muốn nói xin lỗi với chị họ nhưng khi cô ta hoàn hồn lại thì chị họ đã đi rồi. Dù sao chị họ rất tốt

bụng, có lẽ sẽ không so đo với cô đây.



Bước vào phòng tắn, sắc mặt không tốt và cảm xúc của Nguyệt Ly đều thể hiện ra trước mặt Liễu

Dật. Cậu quan tâm hỏi: "Ai lại chọc giận em rồi?"



"Anh nói ngoài cô ta ra còn có ai chứ?" Nguyệt Ly tức giận nói.



"Cố Phưong Phương?" Liễu Dật nhẹ nhàng an ủi: "Em cần gì tức giận với loại người này chứ."



"Em cũng không muốn tức giận với loại người này nhưng mà Cố Phương

Phương này nói năng thực đáng ghét, luôn miệng nói Hạ Thần tốt thế nào,

lãng mạn thế nào, còn nói anh thua kém anh ta." Nguyệt Ly vô cùng tức

giận, nói lên hồi, bộ ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng. Dừng một

chút, bổ sung nói: "Cái loại củ cái trắng lăng nhăng như Hạ Thần cũng

chỉ có cô ta mới thích anh ta, hoặc nên nói là thích tiền của anh ta."