Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 61 :
Ngày đăng: 14:00 19/04/20
Trở về giường một lần nữa, Liễu Dật thấy Nguyệt Ly đã tỉnh, cậu đau lòng nói: "Sao không ngủ thêm một lúc nữa?"
"Em nghe thấy mẹ gọi điện thoại tới nên tỉnh lại." Nguyệt Ly thản nhiên nói: "Em thật không hiểu tại sao mẹ lại bao che cho cậu như vậy."
"Có lẽ là vì cậu là em út ở tronh nhà, mọi người vẫn luôn chiều chuộng ông cho nên mới vậy." Liễu Dật phân tích: "Em cũng không cần phiền lòng vì việc nay, cố gắng làm việc thật tốt, ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều thật vui vẻ là được rồi."
"Em biết rồi."
Hai người hạnh phúc ân ái nhưng Hạ Thần thì cả gia đình và sự nghiệp đều gặp chuyện không vui, cả ngày đều là dáng vẻ nghiêm mặt, khó chịu, nhân viên nhìn thấy cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trong phòng họp, không khí cứng ngắc, mọi người đều câm như hến, không ai dám thở mạnh.
"Vương Càn, cậu nói cho tôi biết, vì sao một quý gần đây, lượng tiêu thụ của công ty lại giảm hẳn một nửa." Hạ Thần nhẹ nhàng dùng tay gõ gõ bàn, giọng điệu âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng bàn tay và trên trán Vương Càn đều ứa mồ hôi lạnh, anh ta không tin được tổng giám đốc lại hỏi anh ta, nơn nớp lo sợ đứng dậy, sợ hãi nói: "Tôi... Tôi không biết."
"Không biết đúng không?" Hạ Thần khéo dài ngữ điệu, ý lạnh trong giọng nói càng nhiều khiến cho Vương Càn run rẩy. Sau đó anh ta nghiêm mặt nhìn Hạ Thần nói: "Tôi sẽ lập tức thống kê số liệu cho ra kết quả, tổng giám đốc đợi một chút."
"Bỏ đi, không cần làm nữa, cậu có thể về nhà rồi." Hạ Thần không mặn không nhạt nói.
Giống như sét đánh giữa trời quang*, Vương Càn trừng to mắt không dám tin, anh ta bị sa thải sao?
(Ý nói sự việc bất ngờ, không thể xảy ra)
Sau khi kinh ngạc, Vương Càn lắp bắp hỏi: "Vì... Vì sao?"
Hạ Thần cười lạnh: "Vừa rồi là cơ hội cuối cùng của cậu, là do cậu không quý trọng thôi."
Mặt Vương Càn xám như tro, ngàn tính vạn tính cũng không tính được mọi chuyện đã bại lộ rồi.
"Tốt nhất là cậu nhổ tiền ra, nếu không thì ngồi đợi ăn cơm tù đi."
Vương Càn vào công ty cũng đã bảy năm, cũng là một nhân viên lão thành, không ai nghĩ tới anh ta lại làm ra chuyện như thế này. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bên ngoài thành thật như vậy nhưng bên trong lại xấu xa đến thế.
Sự kiện này cũng không vì Vương Càn bị đuổi việc mà kết thúc, Hạ Thần vẫn còn giận dữ, tiếp theo lại có một đống người bị răn dạy.
Lượng tiêu thụ giảm, lợi nhuận cũng giảm đi, đây là khó khăn lớn nhất mà Hạ Thần phải đối mặt từ khi điều hành công ty tới nay.
Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Một lần nữa trở lại văn phòng, Hạ Thần vẫn còn tức giận thì mẹ Hạ gọi điện đến.
"Vừa hay, anh sẽ cố gắng thêm nữa, để cho em sinh một bảo bối sớm một chút, như vậy sẽ không vắng vẻ nữa, có được không?" Thanh âm trêu chọc của Liễu Dật truyền đến khiến cho Nguyệt Ly hơi sững sờ. Hiện tại bọn họ còn quá trẻ, sinh con có phải là hơi sớm không, huống chi, cô sắp phải ra nước ngoài rồi.
"Sao vậy, không nguốn sao?" Ngữ khí Liễu Dật có chút thay đổi.
"Không phải là không muốn mà là tình huống không cho phép." Nguyệt Ly thở dài: "Anh cũng biết em sắp phải ra nước ngoài rồi."
Liễu Dật lập tức hiểu ra, cậu đã quên mất việc này, hơi tiếc nuối nói: "Vậy chờ em trở về chúng ta lại tiếp tục cố gắng."
"Đến lúc đó nói sau đi."
Người khác đã bắt đầu thúc giục, Liễu Dật đành phải tắt điện thoại.
Nguyệt Ly mở tivi nhìn xem một lúc thì di động vang lên, tưởng là Liễu Dật gọi về nhưng mà lại là Cố Phương Phương: "Em họ, có chuyện gì vậy?"
Cố Phương Phương cười nói: "Gần đây lượng tiêu thụ của công ty Hạ Thần giảm không ít, khiến cho toàn bộ công ty rơi vào tình trạng khó khăn."
"Vậy sao, đúng là một tin tức tốt." Nguyệt Ly cong môi cười.
"Phải rồi, chị họ, tối mai chị có rảnh hay không?"
"Đương nhiên là rảnh."
"Được, vậy chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng Thanh Hoa." Cố Phương Phương đề nghị: "Tám giờ được không?"
"Được, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện."
Mọi chuyện càng ngày càng đặc sắc, Hạ Thần tuyệt đối không thể tưởng tượng được Cố Phương Phương lại phản bội anh ta.
Một người phụ nữ vì con của mình tất nhiên phải chuẩn bị đề phòng thật chu đáo rồi, cái loại trăng hoa như Hạ Thần khoa có thể khiến cho cô ta tin tưởng.
Coi như Cố Phương Phương đã nghĩ thông, sau khi kết thúc mọi chuyện, công ty bị đóng cửa, Hạ thần bị gam, lúc này Nguyệt Ly mới có thể buông bỏ toàn bộ hận thù trong lòng.
Hạ Thần, ngày lành của anh sắp kết thúc rồi, phải quý trọng hiện tại thật tốt đi, về sau, cả đời này của anh cũng không thể có được gia nghiệp như những bậc cha chú đời trước đâu
Trong căn phòng tao nhã, dưới ánh đèn nhu hòa, người phụ nữ mặc váy hoa đang mưu tính một âm mưu.
"Em họ, em muốn chị giúp em như thế nào?"
Nguyệt Ly uống một ngụm cà phê, giọng điệu thoải mái hỏi