Nhật Ký Báo Thù
Chương 2 :
Ngày đăng: 22:59 22/04/20
Có chút ồn ào.
Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, trước mắt có một bé trai mập mạp hơi đen đang mỉm cười với cô: "Chị Tiểu Tuyết, chị ngẩn ngơ cái gì vậy? Anh Tằng Hàm mời khách, chị cho dù không muốn đến đây cũng không cần phải đến nơi này rồi lại không nể mặt chứ?"
Nhìn cậu bé trước mắt, Diệp Thiên Tuyết có chút không xác định hỏi: "Tiểu Bàn?"
Bé trai đen mập kêu rên một tiếng, che mặt nói: "Chị Tiểu Tuyết, đã nói đừng gọi biệt hiệu mà! Em có tên!"
Diệp Thiên Tuyết trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt lại mỉm cười: "Có bản lĩnh cậu làm cho Tằng Hàm không gọi, chị sẽ không gọi." Tiểu Bàn ấm ức lập tức la hét "Anh ấy nói chị không gọi trước, chị nói anh ấy không gọi trước" rồi vòng qua bức tranh ở góc tường chạy đi.
Lúc này Diệp Thiên Tuyết mới nhìn quanh bốn phía, còn chưa kịp cảm thán, đã thấy Liễu Phỉ Phỉ rụt rè ngồi ở góc tường, cẩn thận quan sát mọi người.
Cô hít sâu một hơi, mãnh thú thật lớn ở trong lòng đang rít gào thét chói tai, muốn khống chế cô xông lên cắn yết hầu của cô ta, làm cho vẻ mặt của cô ta cũng đau khổ như cô.
Nếu không nhớ lầm, chính là ngày hôm nay, mình sẽ gặp chuyện làm thay đổi cả đời mình. Nếu không có chuyện này, mình tuy rằng ham chơi, tuy rằng không thích học tập, mình cũng sẽ không sa đọa đến mức tìm đến hít thuốc phiện rồi đến ma túy.
Cô nhìn cô gái mà nhìn qua vô cùng dịu dàng vô hại ấy, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng.
Dịu dàng? Vô hại?
Lúc trước chính mình, chẳng phải cũng bị chính hình tượng đó lừa sao? Nếu không cũng sẽ không yên tâm mà ăn những thứ mà cô ta đưa tới, uống hết cốc nước của cô ta, cuối cùng rơi vào kế hoạch của cô ta.
Nhưng lúc này đây, cô muốn nhìn xem, là ai tính kế ai.
Tâm trạng bình tĩnh lại một chút, Diệp Thiên Tuyết đứng lên đi đến bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ, cười nói: "Cẩn thận như vậy làm gì? Đều là bạn bè, cô sợ cái gì?"
Liễu Phỉ Phỉ biểu lộ khuôn mặt tươi cười e lệ, ăn nói khép nép: "Em cùng mọi người, cũng không thân quen, không biết phải như thế nào mới tốt."
Lòng cô ta tràn đầy kỳ vọng Diệp Thiên Tuyết sẽ rộng rãi giống như trước kia kéo cô ta hướng mọi người giới thiệu một lần, như vậy cô ta cùng nhóm người này còn có lý do nói chuyện, bất kể đối phương đối với cô ta là chán ghét hay là thích, cuối cùng cũng dần dần sẽ bị cô ta làm cho thay đổi.
Diệp Thiên Tuyết đứng ở một bên nhìn một màn này, bên môi ý cười lãnh liệt.
Quả nhiên, là bắt đầu từ lúc này.
Lúc trước chính mình mắt bị mù mới không phát hiện ra, mới có thể yên tâm bị Liễu Phỉ Phỉ lừa gạt, cuối cùng gây ra náo loạn ở bữa tiệc đính hôn của chính mình, Tằng Hàm cùng cô ta tình cảm sâu nặng mà chính mình thành người vô sỉ.
Nghĩ đến những gì mình đã trải qua, Diệp Thiên Tuyết liền cảm thấy, khi đó chính mình từ đầu đến cuối đều là đứa ngốc.
"Tằng Hàm anh chỉ nói cho dễ nghe mà thôi." Cô đi qua, đứng ở bên người Tằng Hàm, chưa bao giờ có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, "Tôi muốn là bề ngoài thật sự như vậy, anh bình thường đối với tôi cũng không tính là khách sáo. Phỉ Phỉ, vị này là Tằng Hàm Tằng đại thiếu gia, chính là người thừa kế sản nghiệp lâu đời này."
Đáy mắt Liễu Phỉ Phỉ hiện lên sự ghen tị bị Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy hết, khiến cho cô âm thầm cười lạnh. Trên mặt cũng không thể hiện gì, chỉ mĩm cười đưa tay qua kéo tay cô ta, đưa tới trước mặt Tằng Hàm: "Đến đây, tôi giao cô ấy cho anh, hôm nay anh nên cố gắng chăm sóc cô ấy."
Lời còn chưa dứt, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về đây, mang ý tứ ngờ vực, ánh mắt vừa tập trung lại, lại nhanh chóng tản ra.
Diệp Thiên Tuyết cảm nhận được ánh mắt như vậy, âm thầm nở nụ cười.
Những người bạn chơi với mình, quả nhiên cũng không đơn giản. Năm đó, mình cùng Tằng Hàm, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là chế giễu... Chính mình khi đó, làm sao có thể chắc chắc người khác là cam tâm tình nguyện đi theo phía sau mình làm người hầu chứ?
Liễu Phỉ Phỉ kinh hỉ ngẩng đầu, lại e lệ cúi đầu: "Cảm ơn... Không cần phiền toái, một mình em cũng có thể..."
"Sao có thể nói như vậy được." Tằng Hàm trừng mắt, "Nếu Thiên Tuyết đem em giao cho tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Hắn đảm nhiệm nhiều việc, lôi kéo một đám người tới giới thiệu, lại từng bước từng bước dạy cô ta đó là con nhà ai, người này đang làm gì trong nhà. Trong mắt Liễu Phỉ Phỉ liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị, ý cười bên môi chưa bao giờ tiêu tan.
Diệp Thiên Tuyết lén lút rời khỏi đám người, đứng ở góc tường nhìn một màn này.
Rất tốt, không phải sao?
Liễu Phỉ Phỉ, đây là tôi đặt kỳ vọng vào cô, sự nhân từ cuối cùng.