Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda
Chương 16 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
Xét theo các tiêu chuẩn của giới quý tộc thì Rosedale là một cơ ngơi khá khiêm tốn. Từ mấy đời nay, ngôi nhà ấm cúng và trang nhã này thuộc sở hữu của gia đình Bevelstoke. Đã thành thông lệ được dành cho người con trai cả sử dụng làm dinh thự ở nông thôn trước khi anh ta trở thành Bá tước và thừa kế Haverbreaks nguy nga lộng lẫy hơn nhiều. Turner yêu Rosedale, yêu những bức tường đá giản dị và những mái nhà có lỗ châu mai của nó. Nhưng trên hết, anh yêu khung cảnh hoang dã nơi đây, thiên đường của hàng trăm bụi hồng mọc tự do quanh nhà.
Họ đến nơi khá muộn, và đã dừng lại thư thả ăn trưa gần biên giới. Sau bữa trưa Miranda ngủ li bì - cô đã cảnh báo anh rằng chuyển động của xe thường làm cô buồn ngủ - nhưng Turner không thấy phiền. Anh thích sự tĩnh lặng ban đêm, chỉ có tiếng những con ngựa và cỗ xe lẫn trong tiếng gió. Anh thích ánh trăng chảy tràn vào qua ô cửa sổ. Và anh thích liếc nhìn xuống cô vợ mới có kiểu ngủ say không mấy tao nhã này - miệng cô há ra, và nói thật là cô có ngáy một chút. Nhưng anh thích điều đó. Anh không biết tại sao, nhưng anh thích thế.
Và anh thích cái việc mình thích như thế.
Anh nhảy xuống xe, đặt ngón tay lên môi khi một người hầu cưỡi ngựa đến gần định giúp, rồi anh với vào trong bế thốc Miranda bằng hai cánh tay. Cô chưa bao giờ tới Rosedale, mặc dù nó không quá xa vùng Lakes. Anh hy vọng dần dà cô cũng sẽ yêu nó như anh. Anh nghĩ cô sẽ yêu nó thôi. Anh biết rõ về cô, anh đang bắt đầu nhận ra điều đó. Anh không chắc nó xảy đến khi nào, nhưng anh có thể nhìn thấy thứ gì đó và nghĩ, Miranda sẽ thích cái này.
Turner đã ghé qua đây trên đường lên Scotland, và người hầu đã được hướng dẫn để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nhưng anh lại không nói chính xác khi nào họ tới, vậy nên đám gia nhân không kịp tập hợp lại để làm lễ giới thiệu với nữ Tử tước mới. Turner thấy mừng vì điều đó, anh không muốn đánh thức Miranda.
Khi đi vào phòng ngủ của mình, anh rất biết ơn khi nhận thấy lửa đang cháy bập bùng trong lò sưởi. Giờ mới là tháng Tám nhưng đêm ở Northumberland đặc biệt giá buốt. Khi anh khẽ khàng đặt Miranda xuống giường, hai cậu người hầu mang đống hành lý khiêm tốn của họ lên. Turner thì thầm với quản gia rằng cô vợ mới của anh có thể gặp mặt gia nhân vào sáng mai, hoặc có lẽ là muộn hơn một chút, rồi đóng cửa lại.
Miranda không ng nữa mà chuyển sang làu bàu không dứt, cô trở mình và ôm một cái gối vào ngực. Turner quay lại bên cô, khẽ thì thầm vào tai bảo cô im lặng. Dường như nhận ra giọng anh trong giấc ngủ, cô buông một tiếng thở dài thỏa mãn và lập tức lật người lại.
“Không để thế mà ngủ được,” anh càu nhàu. “Hãy cởi đống váy áo này ra đã.” Cô đang nằm nghiêng nên anh cởi được khuy áo sau lưng cô. “Em có thể ngồi dậy một lúc không? Để anh cởi cái váy ra?”
Như một đứa trẻ ngái ngủ, Miranda để anh kéo dậy. “Chúng ta đang ở đâu thế?” cô ngáp, vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Rosedale. Nhà mới của em.” Anh nhấc chân váy cô lên quá hông để kéo chúng qua đầu cô.
“Ồ. Thật thoải mái.” Cô nằm vật trở lại giường.
Anh mỉm cười dịu dàng và thúc cô dậy. “Chỉ mấy giây nữa thôi.” Bằng một động tác khéo léo, anh kéo cái váy dài qua đầu cô, để lại mỗi bộ váy lót.
“Tốt rồi,” Miranda lầm bầm, cố trườn vào dưới lớp chăn.
“Không nhanh thế đâu.” Anh tóm lấy mắt cá chân cô. “Ở đây chúng ta không mặc quần áo đi ngủ.” Chiếc váy lót nhập hội với đống váy dài trên sàn nhà. Cuối cùng Miranda vừa vặn nhận ra là mình đang khỏa thân, cô che đậy nó dưới lớp chăn và khăn trải giường, thở dài mãn nguyện và lập tức chìm vào giấc ngủ.
Turner nín cười, lắc đầu ngắm cô vợ của mình. Anh đã bao giờ để ý thấy lông mi của cô rất dài chưa nhỉ? Có lẽ chỉ tại ánh nến. Anh cũng đã mệt, nên anh cũng nhanh trút bỏ quần áo rồi trườn vào giường. Miranda đang nằm sát bên mép giường của mình, cuộn tròn như một đứa trẻ, nên anh trườn cánh tay ra kéo cô vào giữa giường, ở nơi anh có thể cuộn mình vào hơi ấm của cô. Làn da cô mềm mại không chịu nổi, anh uể oải vuốt ve bụng cô. Hẳn có chỗ nào đó anh vừa chạm vào làm cô buồn, nên cô bật ra một tiếng kêu khe khẽ và co người lên.
“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp,” anh thì thầm. Họ đã yêu mến nhau, đã cuốn hút nhau, và là hơn phần lớn các cặp vợ chồng khác rồi. Anh hôn vào khuôn miệng đang ngủ của cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng lần theo viền môi cô.
Mi mắt cô động đậy rồi mở ra.
“Hẳn em là Người Đẹp Ngủ Trong Rừng,” anh thì thầm. “Bị đánh thức bằng một nụ hôn.”
“Mình đang ở đâu?” cô hỏi, giọng thều thào.
“Ở Rosedale. Em vừa mới hỏi anh xong.”
“Em à? Em không nhớ.”
Không thể đừng được, anh vươn tới hôn cô lần nữa. “A, Miranda, em rất ngọt.”
Cô buông tiếng thở dài mãn nguyện nho nhỏ vì nụ hôn của anh, nhưng rõ ràng cô đang gặp rắc rối với việc giữ cho mi mắt mình mở ra. “Turner?”
“Gì, mèo con?”
“Em xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì cơ?”
“Em xin lỗi. Em không thể... cái đó, em mệt quá.” Cô ngáp. “Không thể thực hiện bổn phận của mình được.”
Anh cười ranh mãnh khi kéo cô vào cánh tay mình. “Suỵt,” anh thì thầm, cúi xuống hôn vào thái dương cô. “Đừng có nghĩ về nó như là một bổn phận. Nó quá tuyệt vời để có thể bị coi là bổn phận. Và anh không phải thứ vô lại ép buộc một phụ nữ đang kiệt sức. Chúng mình có rất nhiều thời gian. Đừng lo lắng.”
Nhưng cô đã ngủ rồi.
Anh hôn lên tóc cô. “Mình có cả cuộc đời.”
Sáng hôm sau Miranda thức dậy trước, buông ra một cái ngáp thật lớn và mở mắt. Ánh sáng ban ngày đang luồn vào qua những bức èm, nhưng rõ ràng không phải mặt trời là nguyên nhân làm giường cô dễ chịu và ấm áp quá như vậy. Cả đêm qua, cánh tay Turner đã vắt ngang qua eo cô, và cô đã cuộn mình vào anh. Chúa ơi, nhưng người đàn ông này ấm như một cái lò sưởi vậy.
“Không, không, không. Không trốn tránh. Nhìn lại đây nào.” Anh chạm vào cằm cô và day day nó cho tới khi cô lại đối diện với anh. “Em rất xinh đẹp, em biết không.”
“Em chẳng xinh,” cô đáp bằng cái giọng ngụ ý cô biết thừa anh đang nói dối.
“Em sẽ chấm dứt trò lý sự với anh về điểm này chứ? Anh già hơn em và đã thấy rất nhiều phụ nữ.”
“Đã thấy à?” cô hỏi vẻ ngờ vực.
“Vợ yêu, đó là một chủ đề khác, và là chủ đề không yêu cầu bàn luận. Anh chỉ muốn lưu ý rằng anh có thể là người am hiểu hơn em đôi chút, và em nên nghe lời anh trong vấn đề này. Nếu anh nói em đẹp, thì là em đẹp.”
“Thật sự, Turner, anh rất ngọt ngào...”
Anh cúi xuống cho tới khi mũi anh chạm vào mũi cô. “Em đang bắt đầu cáu với anh đấy, vợ ạ.”
“Ôi Chúa ơi, em không muốn thế mà.”
“Anh nên nghĩ là không.”
Môi cô cong lên thành một nụ cười tinh quái. “Anh rất đẹp trai.”
“Cảm ơn em,” anh hào hiệp đáp. “Giờ thì em có muốn thấy anh chấp nhận lời khen của em một cách đáng yêu như thế nào không?”
“Anh đã phá hủy hiệu quả bằng cách thể hiện lối cư xử đẹp đẽ của mình đấy.”
Anh lắc đầu. “Miệng lưỡi thật ghê gớm. Anh sẽ phải làm gì
“Hôn nó?” cô nói đầy hy vọng.
“Ừm, không thành vấn đề.” Anh đưa lưỡi lần theo viền môi cô. “Rất tuyệt. Rất ngon.”
“Em không phải bánh trái cây.”
“Lại cái miệng đấy,” anh nói và thở dài.
“Em cho là anh sẽ phải tiếp tục hôn em.”
Anh thở dài như thể đấy là một việc rất vụn vặt. “Ồ, được rồi.” Lần này, anh thọc vào miệng cô và đưa lưỡi anh lướt dọc theo hàm răng đều tăm tắp của cô. Khi anh nhấc đầu lên lần nữa và nhìn xuống gương mặt cô, Miranda đang sáng bừng lên. Dường như chỉ một từ duy nhất có thể miêu tả được sự phát sáng đó, nó tỏa sáng từ làn da cô. “Lạy Chúa, Miranda,” anh nói, giọng khản đục. “Em thật sự xinh đẹp.”
Anh hạ người xuống, lăn sang mé giường của mình và kéo cô vào vòng tay anh. “Anh chưa bao giờ thấy ai giống như em ngay giây phút này,” anh thì thầm, kéo cô áp sát hơn nữa vào anh. “Cứ nằm im đây thôi.”
Anh lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nghĩ rằng đây là cách tuyệt vời nhất để bắt đầu một cuộc hôn nhân.
6 Tháng Mười một 1819
Hôm nay đánh dấu tuần thứ mười cuộc hôn nhân của mình - và tuần thứ ba kể từ khi đến kỳ kinh. Đáng ra mình không nên ngạc nhiên khi có thể lại mang thai nhanh đến thế - Turner là người chồng ân cần, chu đáo nhất.
Mình không phàn nàn gì cả.
12 Tháng một 1820
Khi bước vào phòng tắm tối hôm nay, mình có thể thề là mình đã hơi nhìn thấy bụng mình nhô lên. Giờ thì mình tin. Mình tin nó đang ở đây.
30 Tháng tư 1820
Ôi, mình thật to lớn. Và vẫn còn gần ba tháng nữa. Turner có vẻ tôn sùng sự tròn trịa của mình. Anh ấy tin đó sẽ là một bé gái. Anh ấy thì thầm, “Bố yêu con,” với cái bụng của mình.
Nhưng chỉ với cái bụng của mình thôi. Không phải với mình. Đúng ra thì mình cũng đã không nói những lời ấy, nhưng mình chắc anh biết rằng mình yêu anh. Nói cho cùng, mình đã nói với anh từ trước đám cưới rồi, và anh từng nói rằng người ta không thể nào hết yêu quá dễ dàng được.
Mình biết anh ấy quan tâm đến mình. Tại sao anh ấy không thể nói yêu mình? Hoặc nếu anh ấy có yêu, tại sao anh ấy không thể nói ra?