Nhật Ký Chia Tay

Chương 8 :

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Ngày sau hôm xuất viện, Nhậm Mục Vũ đến nhà cô, là để trả lại

Luck.



Khi đó, cô đang chuẩn bị đi làm.



Anh chưa đi đến cửa, liền đứng ngoài, cô cũng không có can đảm

mời anh vào nhà, xuất viện ngày đó – cô đã hiểu anh từ chối mình…



“Sao không nghỉ ngơi

thêm mấy ngày nữa?”.



“Không được, nếu còn nghỉ tiếp, chắc chắn công ty sẽ đuổi việc

em, cũng không có ai chịu nuôi em”. Cô nửa đùa nửa thật, lòng toan chua xót.

Anh từng nói sẽ nuôi cô cả đời…



“Tâm Ảnh…”. Ngày đó rốt cuộc cô tính nói với anh điều gì?



Cô chờ anh, thật sự chỉ là để nói lời tạm biệt? Hay là… Anh

đã bỏ lỡ điều gì?



Đắn đo 1 chút, anh sửa miệng. “Tôi đưa em đi làm”.



Nếu, cô vẫn còn nhận sự chăm sóc của anh, thì mọi việc sẽ giống

như trước, như vậy…



Cô lắc đầu. “Em đã học thuộc các tuyến xe bus rồi! Không cần

phiền toái anh…”.



Mắt anh buồn bã. “Không phiền gì. Là tôi làm trễ nãi thời

gian đi làm của em, đưa em đi là phải đạo”.



Anh mở cửa xe, cô nhìn trong mắt anh vẻ kiên quyết, thở dài,

ngồi vào bên trong.



Dọc đường đi, 2 người không nói gì với nhau, không biết qua

bao lâu —



Lương Tâm Ảnh nhẹ nhàng thở dài. “Anh có thể đừng tốt với em

như vậy được không?”.



Cô hiểu được tính tình anh vốn dịu dàng phúc hậu, cho dù

chia tay vẫn có thể quan tâm nhau như bạn bè, dù người yêu cũ của anh có lỗi với

anh đến đâu đi nữa.



Nhưng những thứ này chỉ càng làm cô thấy khốn quẫn, cô không

xứng đáng để được anh đối xử tốt như thế!



Tay đặt lên vô lăng cứng lại, anh sững sờ, im lặng — “Tôi biết

rồi”.



Cô cảm thấy mọi việc phức tạp, sợ làm Thiệu Quang Khải hiểu

lầm, đúng không?



“Về sau, tôi sẽ tránh”.



“Vũ…”.



“Không có gì, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt”.



Tốc độ xe giảm dần, cách công ty cô 1 đoạn ngắn, đi bộ ước

chừng 3 phút. Như vậy sẽ không đến mức gây hiểu lầm đâu? Nếu điều cô lo sợ là

cái này.



“Khi nào anh đi?”. Cô đột nhiên hỏi.



“Ngày 15 tháng sau”.



“Gấp vậy sao?”. Lòng cô thắt lại. Không đến 1 tháng nữa…



“Có sao? Kết quả đã định, đi lúc nào cũng không mấy khác biệt.

Lần này đi, không chắc khi nào mới có thể trở về. Chuyện sau này không ai biết

được, chúng ta đừng nói hẹn gặp lại”.



“Hẹn gặp lại anh”. Ngược lại là cô nói.



Cô thật sự… thật sự muốn gặp lại anh, càng muốn ở bên anh cả

đời…



Ngạc nhiên nhìn cô gần như thất thố lao xuống xe, cõi lòng

Nhậm Mục Vũ đầy hoang mang.



Anh vừa rồi… Dường như thấy ở khóe mắt cô 1 giọt nước mắt?







Mưa to tầm tã gần hết cả ngày.



Lương Tâm Ảnh nằm vật ở sofa, Luck ũ rũ nằm bẹp ở góc nhà,

không nhúc khích, không có chút sức sống.



Từ lúc ở chỗ Nhậm Mục Vũ trở về đến nay, nó càng lúc càng bỏ

ăn. Hôm nay mang nó đi khám bác sĩ thú ý, bác sĩ nói cô rằng chức năng sinh lý

của chú chó cơ bản không có vấn đề, có thể là do buồn bã quá độ, muốn cô rảnh

hãy mang nó ra ngoài đi dạo, chơi đùa với nó.



Chó cũng mắc chứng u buồn? Nghe cũng chưa từng nghe qua!



Cô bò dậy khỏi sofa, ôm Luck vào lòng, thương tiếc vuốt ve.

“Vật nhỏ đáng thương, mày rất muốn anh ấy đúng không? Tao cũng vậy nha! Nhưng

tao không thể tuyệt thực kháng nghị như mày”.



Nếu tuyệt thực như Luck có thể mang anh trở về, cô sẵn sàng

làm…



Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa, anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế

giới của cô.



Mấy ngày nay, cô không có tâm trạng làm việc, luôn luôn nghĩ

tới chuyện này, cảm xúc tụt dốc, ăn không vô, ngủ không được.



Có lẽ lần chia xa này, duyên phận cả đời bọn họ liền chấm hết,

những ngày cuối cùng này là tất cả những gì cô có, đối với cô mà nói là quá quý

giá rồi, làm gì có tư cách oán trách?
“Em – ”. Cô không biết giải thích sao, cũng không tìm ra lý

do giải thích.



Chính cô là người làm mọi chuyện trở nên rối loạn, xứng đáng

bị oán hận, bị lên án.



Dù là Nhậm Mục Vũ, hay là Thiệu Quang Khải, cô đều có lỗi.



“Tôi nghĩ…”. Nhậm Mục Vũ khó xử định nói. Tình huống này thực

sự buồn cười, lại thực sự đáng buồn, rõ ràng sự tồn tại của anh là đương nhiên,

vậy mà cứ như yêu đương vụng trộm bị bắt gian, không biết nói gì chống đỡ.



Thật khó kham.



Anh không rõ lắm mình rốt cuộc có được tính là bên thứ 3 hay

không.



Thở dài thườn thượt, anh nói nhỏ. “Anh đi về trước, em nói

chuyện với anh ấy cho rõ đi”.



Lướt ngang qua Thiệu Quang Khải, anh dừng bước 1 chút, không

nói gì, im lặng tránh ra.



“Vũ…”. Cô há miệng muốn gọi, lại phát hiện cô căn bản không

có tư cách, cũng không có lập trường lưu anh lại, chỉ có thể nhịn, khó chịu

nhìn anh rời đi, tấm lưng đó, thoạt nhìn rất cô đơn tịch mịch.



“Anh ta – là người yêu cũ 7 năm trời của em?”.



Cô kinh ngạc, nhìn về phía Thiệu Quang Khải, không trả lời

được.



Thiệu Quang Khải cười khẽ, cười đến châm chọc, lại thật chua

xót. “Tôi sớm phải đoán ra, có bác sĩ nào lại nhàn thế chứ, tự mình tiêm thuốc,

tự mình thay bông băng, chăm sóc bệnh nhân, còn giúp bệnh nhân gọi điện cho người

nhà”.



“Thực xin lỗi…”. Cô thấp giọng, trừ bỏ câu này, cô không biết

mình còn có thể nói cái gì.



Thực xin lỗi?! Sắc mặt anh ta trầm xuống. “Kết quả là, em lựa

chọn anh ta?”.



Cô chột dạ, áy náy gục đầu xuống. “Em không thể không có anh

ấy…”.



“Em đã nói em thích tôi!”. Anh khó nén kích động, gầm lên.



“Em thích anh, nhưng – em yêu anh ấy”. Thích và yêu, khác biệt

quá lớn, lớn đến nỗi cô muốn coi nhẹ cũng không có cách.



“Thì ra lời cô nói lại có bẫy ngôn ngữ cơ đấy”. Anh ta lạnh

nhạt trào phúng.



“Em cũng từng nghĩ em có thể quên, nhưng sau này mới hiểu được,

sự tồn tại của anh ấy như không khí, đã muốn hòa quyện vào cuộc sống của em, tập

mãi thành thói quen dễ dàng bị người ta coi nhẹ, cho nên cứ nghĩ không có anh ấy

cũng không sao. Vừa mới bắt đầu, chỉ là có chút không thoải mái, nhưng sau đó,

khó chịu đến nỗi hít thở không thông, mới phát hiện có thể hít thở là hạnh phúc

và khao khát mạnh mẽ thế nào”. Ngưng thở mấy ngày, cô đã muốn chống đỡ đến cực

hạn, nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ tắt thở.



“Anh ta là không khí?!”. Anh ta căm giận lặp lại. “Còn tôi?

Đối với cô mà nói, tôi là cái gì?”.



Cô khó xử ngập ngừng. “Ánh trăng! Chưa từng có được, cho nên

hướng đến, muốn có nó, nhưng khi đã có, lại nhận ra ánh trăng phải được chiêm

ngưỡng từ xa mới đẹp. Em có thể không có ánh trăng, nhưng không thể không có không

khí”.



Ánh trăng ở trên cao chỉ thích hợp để ngắm, mà không thích hợp

để trong lòng.



Câu trả lời tàn nhẫn cỡ nào!



“Lương, Tâm, Ảnh, cô đúng là khốn nạn!”. Anh ta cắn răng, từng

chữ từng chữ phun ra.



Cô không cãi lại. Cô đã làm ra chuyện ngu xuẩn không thể tha

thứ, làm tổn thương tình cảm thắm thiết của Thiệu Quang Khải, càng làm tổn

thương người đàn ông cô yêu nhất.



“Quang Khải!”. Cô vội gọi anh ta đang giận dữ bỏ đi. “Anh –

hận em sao?”.



Anh ta dừng 1 chút, không quay đầu. “Anh ta từng tặng cho cô

1 bài hát, nói chỉ cần cô hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi, ngay ngày lễ tình nhân

đó, cô chắc là không biết nhỉ?”.



Lễ tình nhân?!



“Em, em không hề biết!”.



Thiệu Quang Khải cười đến chua chát. “Đó là lý do tôi vội

vàng chuyển kênh. Thật ra trong lòng tôi so với ai khác đều rõ ràng cô vẫn yêu

anh ta, mới có thể cố che giấu, không dám để cô nghe được lời tâm sự chân tình

của anh ta, vì tôi biết, cô nghe xong nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh ta

không chút do dự. Không ngờ tôi ngàn phòng vạn phòng, vẫn đi đến bước này…”. Quả

nhiên, không phải là của mình, thì cưỡng cầu cũng không được…



Cô hối hận nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng nói đứt

quãng của Thiệu Quang Khải –



“Anh ta thậm chí không trách cô, từ đầu đến cuối, không oán

không hối hận tôn trọng sự lựa chọn của cô. Tôi không có bản lĩnh của anh, tôi

sẽ không chúc cô hạnh phúc, nhưng – anh ta thật sự là 1 người đàn ông tốt, xứng

đáng được đối xử tốt, nếu tôi là phụ nữ, cũng sẽ trao cho anh ta toàn bộ tấm

lòng”. Nói xong, anh ta thẳng thắn bước đi.



Đây, là 1 sự tha thứ sao? Tuy rằng người anh ta chúc phúc là

Vũ, chứ không phải cô…