Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 120 : Cua anh chàng hacker (8)

Ngày đăng: 14:40 30/04/20


“Này, hai người đã chim chuột đủ chưa? Có nên xin lỗi người qua đường nằm không cũng trúng đạn là tôi không?”



Người đàn ông quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp kiêu ngạo trước mặt, chau mày nói: “Hạ Phong Quang.”



“Úi dào, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Thẩm Vật Ngôn.”



Vừa dứt lời, Hạ Phong Quang nhìn cô gái bên cạnh anh ta đầy thâm ý, “Sao thế, hôm nay cô cố ý va vào tôi, là để trả thù vụ tôi hắt nước vào người cô à?”



“Cô Hạ, không phải thế!”



Triệu Tiểu Lục vội vàng phủ nhận, cô nàng sốt ruột đến nỗi nước mắt chực trào ra, “Tôi không cố ý va phải cô, tôi xin lỗi, rất xin lỗi cô.”



Thẩm Vật Ngôn che chở cho Triệu Tiểu Lục sau lưng mình, trên người anh ta toát ra khí chất vương giả không ai có thể sánh nổi, “Hạ Phong Quang, chỗ này không phải là tập đoàn Hạ thị, cô khiêm tốn một chút đi.”



“Khiêm tốn? Khiêm tốn thế nào cơ?”



Phong Quang cười khẩy, gương mặt xinh đẹp mang theo sự sắc sảo ghê gớm, “Thẩm Vật Ngôn, lúc đầu tôi chỉ vô ý đổ nước lên người cô ta, nhưng anh lại cho bổn tiểu thư một cái tát, ngần này tuổi rồi, bổn tiểu thư đây chưa từng bị ai đánh.



Hôm nay cô ta va vào tôi, anh luôn dương cao tinh thần chính nghĩa cơ mà, sao không cho thêm một cái tát nữa đi?”



Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Vật Ngôn không có bất cứ cảm xúc gì, “Tiểu Lục không cố ý va phải cô.”
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Vật Ngôn không có bất cứ cảm xúc gì, “Tiểu Lục không cố ý va phải cô.”



“Cô ta không cố ý? Hôm đó tôi cũng nói mình không cố ý, sao anh không tin tôi?”



“Cô và cô ấy không giống nhau.”



Phong Quang nhếch môi đầy mỉa mai: “Đúng thế, tôi là đại tiểu thư không việc xấu nào không làm, hoạnh họe hống hách, còn cô ta là thiên thần nhỏ trong sáng đáng yêu, thấu hiểu lòng người.



Chậc chậc, Thẩm Vật Ngôn, anh đã thích cô ta thế, vậy có bản lĩnh thì hủy hôn với tôi đi!”



Nét mặt Thẩm Vật Ngôn không chút dao động, nhưng bàn tay bên người đã nắm chặt lại thành nắm đấm.



Anh ta vốn là người rất giỏi giấu kín cảm xúc của mình, chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc của anh ta thay đổi qua những cử động nhỏ của tay chân.



Trong phút chốc bầu không khí chìm vào im lặng, Triệu Tiểu Lục nhìn Thẩm Vật Ngôn, rồi lại nhìn Phong Quang, trong lòng lo lắng, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này cô ta cũng khó lòng giải thích được: “Cô Hạ, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, hơn nữa...



hơn nữa tôi cũng chỉ vô tình chen vào giữa hai người, cô yên tâm, ban nãy tôi đã nói rõ với anh Thẩm rồi.”



Ánh mắt Thẩm Vật Ngôn lạnh lẽo, phủ đầy sương giá: “Triệu Tiểu Lục.”




Cô ta không sợ hãi khí lạnh tỏa ra từ người anh ta: “Anh Thẩm, tôi đã nói rồi, tôi đã có người mình thích, mong anh đối xử tốt với cô Hạ, sau này đừng tới tìm tôi nữa, tạm biệt.”



Một câu “Đã có người mình thích”



của Triệu Tiểu Lộ như thả xuống một quả bom, nhân lúc Thẩm Vật Ngôn còn đang thất thần, cô ta chạy nhanh như một làn khói.



Bỗng nhiên Phong Quang bật cười thành tiếng, nụ cười của cô ngọt ngào, nhưng Thẩm Vật Ngôn lại cảm thấy vô cùng chướng tai.



“Ha ha ha, đường đường là tổng giám đốc Thẩm Vật Ngôn, vậy mà cũng có ngày bị một đứa con gái từ chối, buồn cười quá đi!”



Anh ta lạnh giọng: “Câm mồm!”



“Chậc chậc chậc, anh không muốn biết người trong lòng cô ta là ai sao? Theo tôi biết trường chúng tôi có rất nhiều anh chàng đẹp trai đó, trẻ trung sôi nổi hơn người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi như anh nhiều, anh không sánh bằng người ta cũng bình thường thôi.”



Phong Quang thương hại lắc đầu, “Ai bảo anh là trai già chứ?”



Nét mặt của Thẩm Vật Ngôn cuối cùng cũng hơi thay đổi, nên hình dung sao nhỉ, tóm lại chính là vô cùng vi diệu, đương nhiên ngoài tính từ “lạnh nhạt”



hình dung vẻ ngoài của anh ta ra thì từ “vi diệu”



không phù hợp với anh ta cho lắm.



Trai già thì sao, trai già trưởng thành có sức quyến rũ riêng đấy! Huống chi năm nay anh ta mới ba mươi mốt tuổi mà thôi, chỉ lớn hơn họ mười ba tuổi...



Phong Quang thầm sửa lại lời nói của mình trong lòng, thật ra cô cũng là một cô nàng mê mệt các chú già, nhưng vì để chọc tức Thẩm Vật Ngôn, cô đành phải làm trái với lương tâm mà nói lời độc địa.