Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
Chương 16 : Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (16)
Ngày đăng: 14:38 30/04/20
Phong Quang cầm đồ đi về phía thang máy, nhưng còn chưa bước vào, một cô gái xông ra từ đầu kia hành lang đụng vào cô, may mà cô kịp vịn vào tường nên không bị ngã.
“A, xin lỗi! Tôi không cố ý đâu!” Thu Niệm Niệm vội vàng khom người nói xin lỗi, cô ta ngẩng đầu lên nhìn: “Ô, là cố Hạ sao?”
Sắc mặt Phong Quang hơi khó coi: “Cô Thu, trong hành lang không cho phép chạy, đây là kiến thức cơ bản.”
“Xin, xin lỗi... Vì tổng giám đốc kêu tôi giúp anh ta mua cà phê, thời gian có hạn nên tôi mới buộc lòng phải chạy. Cô Hạ, đụng phải cố tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Cà phê? Tôi nhớ mỗi phòng làm việc đều chuẩn bị cà phê, trà nước mà nhỉ? Tống... tổng giám đốc sao lại kêu cô ra ngoài mua cả
phế?”
Thu Niệm Niệm nghiến răng kèn kẹt: “Anh ta nói cà phê của quán cà phê ở góc đường uống mới ngon.”
Trên thực tế, chẳng qua anh ta muốn bắt nạt cô ta thôi.
“Xem ra tổng giám đốc quả thật phân biệt đối xử với cô Thu nhỉ?”
Thu Niệm Niệm không hiểu Phong Quang có ý gì, cũng không dám tự tiện tiếp lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ, phân biệt đối xử này cô ta không cần cũng không thèm!
“...Không biết.”
“Hạ Phong Quang, cô đừng quên thân phận mình. Dù cô là người được mẹ tôi chọn, nhưng tôi vẫn có hàng trăm cách khiến cô hối hận vì đã động vào người phụ nữ của tôi.”
“Chờ đã...”
“Bề ngoài thì chơi trò lạt mềm buộc chặt, sau lưng thì giở thói xấu xa.” Tống Mạch hừ một tiếng: “Hạ Phong Quang, người như cô tôi gặp nhiều rồi.”
Thấy anh ta càng nói càng kì lạ, Thu Niệm Niệm cũng quên cả khóc, cô vừa định mở miệng đã bị Tống Mạch kéo ra sau lưng.
Tống Mạch bảo vệ cô gái bé nhỏ sau lưng mình, cả người áp đảo khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng: “Thu Niệm Niệm là người phụ nữ của tôi, nếu muốn động vào cô ấy, dù là ai cũng phải trả giá... A!
Một thứ gì đó nên chuẩn xác vào mặt anh ta, anh ta rên lên một tiếng lùi về phía sau một bước, món đồ ấy rơi xuống đất, hóa ra là một chiếc giày cao gót, Tống Mạch chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát.
Anh ta hầm hầm tức giận nhìn cô gái chết tiệt kia, song chưa kịp nói gì, đối phương đã ném chiếc giày cao gót còn lại tới: “Nghe cho kĩ lời tôi nói đây, tên ngu đần ngông cuồng tự luyển!”
Góc tường vang lên tiếng hít thở, còn cả tiếng điện thoại bị rơi.
Phong Quang bất chấp mọi thứ, cô đứng chân trần trên mặt đất, chống nạnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, anh tưởng mình là ai? Tất cả phụ nữ đều phải thích anh, vì anh mà có thể làm tất cả à? Anh có biết IQ và gương mặt của mình tỉ lệ nghịch với nhau không? Ngày nào cũng tưởng mình là hoàng đế thời cổ đại chắc, tất cả phụ nữ đều xếp hàng chờ anh chọn làm hạnh sao, hay còn phải diễn cung tâm kể cho anh xem? Mặt còn trắng hơn phụ nữ, eo còn nhỏ hơn phụ nữ, chân còn dài hơn phụ nữ, không phải ai cũng thích dạng ẻo lả như anh đâu! Còn cả cô bé lọ lem sau lưng anh nữa, chỉ có anh mới coi như là công chúa ngày đêm bảo vệ thôi, bổn tiểu thư xinh đẹp giàu có thông minh thế này, chẳng lẽ còn phải hạ thấp thân phận tranh giành đàn ông với cô ta? Bầu không khí tòa cao ốc này vì hơi thở ngu xuẩn của anh mà càng khó ngửi hơn, đồ ngu!”
Cô giơ ngón thối ở tay phải ra: “Son of bitch!”
Sắc mặt Tống Mạch lúc xanh lúc trắng, gương mặt đẹp trai càng thêm buồn cười vì một vết giày ở bên má. Anh ta tức điên người, lần đầu tiên có phụ nữ chửi anh ta mà không biết phản ứng thế nào, cuối cùng quét mắt nhìn đám người lố nhố ở góc kia hành lang: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần làm việc nữa hả?”
Đám người xem kịch vui lập tức giải tán, có người còn không quên nhặt điện thoại mình làm rơi trên mặt đất lên.