Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
Chương 38 : Cua đổ hoàng thượng nước địch (15)
Ngày đăng: 14:39 30/04/20
“Hạ tiểu thư, không ai nói cho ngươi biết không nên hỏi những câu dễ gợi lại nỗi đau của người khác hay sao?” Giọng nói Tuyết Ám trở nên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt hắn cũng trở nên sắc lạnh.
Nhưng Phong Quang vờ như trì độn không phát hiện ra giọng cảnh cáo của hắn, cố chấp hỏi: “Bởi vì rất để ý, nên muốn có được đáp án.”
Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn cười lạnh, sau đó muốn nói một câu quái dị: “Ngươi để ý cái gì?” Nhưng rốt cuộc hắn chỉ cười cười cho qua.
“Vết bỏng còn có thể do đâu mà có chứ? Đương nhiên là do hỏa hoạn rồi. Ta nói ta bị vậy là do cứu người, ngươi tin không?
Cô gật đầu không hề do dự: “Ta tin.”
Tuyết Ám không biết nói gì. Hắn đột nhiên im lặng khiến Phong Quang thấy khó hiểu nhìn hắn.
“Chúng ta nên đi mau cho kịp.” Lát sau, Tuyết Ám quay người, hiển nhiên đã không muốn nhắc đến vấn đề này nüa.
Nhưng chẳng mấy chốc, trạng thái cân bằng này đã bị phá vỡ, nguyên nhân là do nữ chính Hạ Khởi Mộng... hoặc hiện tại nên gọi là Ngân Diện quân sự Bạch Dung. Bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, trái tim hán tử huyết tinh của Lạc Ưng dồn hết lên hình bóng ấy. Đừng quên thế giới này là thế giới ngôn tình. Tình yêu quan trọng hơn tất cả.
Vừa vào thành, bọn họ đã bị cung tiễn bao vây từ bốn phương tám hướng. Trước tình huống bất ngờ như vậy, Tuyết Ám không hề hoang mang mà ngược lại còn “Ở” lên một tiếng thâm thúy.
Hắn quay đầu nói với Phong Quang: “Đứng cạnh ta, đừng động đậy linh tinh.”
“Được.” Phong Quang gật đầu.
Các cung thủ tự động mở một con đường, Quỷ vương Tiểu Nhược, Ngân Diện quân sự và thành chủ Quảng Hợp Lạc Ưng chầm chậm bước ra.
“Thả Hạ Phong Quang, đầu hàng chịu trói đi.” Người đầu tiên lên tiếng là Bạch Dung, giọng nói không chút cảm xúc. Ở phía sau, Tiêu Nhược và Lạc Ưng đứng hai bên trái, phải bảo vệ cho nàng ta. Tuyết Ám bật cười, nhìn hướng Lạc Ưng có thân hình cao lớn tuấn tú: “Ta thật không ngờ, trước giờ huynh luôn ở thế trung lập lại có một ngày đứng về phía đối địch với ta.”
“Hết cách rồi.” Lạc Ưng gãi tóc sau gáy, không hề ngượng ngùng: “Huynh cũng biết ta độc thân đã lâu, khó có cơ hội gặp được người mình thích. Nhưng yên tâm đi huynh đệ, ta chỉ giúp bọn họ cứu vị tiểu thư kia ra thôi, sẽ không để ai làm huynh bị thương.”
Lạc Ưng vừa nói xong, một làn khí lạnh ngay lập tức xuyên qua Bạch Dung chiểu về phía hắn, hắn cười với Tiêu Nhược như thể khiêu khích “ngươi làm gì được ta“.