Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 4 : Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (4)

Ngày đăng: 14:38 30/04/20


Bạch Trí xoay người rời đi, nhưng có một đôi tay nắm chặt cánh tay hắn. Hắn xoay người, giọng nói cất lên khá lạnh nhạt: “Này cô, đưa cô đến đây đã là hết tình hết nghĩa rồi, tôi nghĩ tôi không có lý do gì để chịu trách nhiệm về an toàn và tính mạng của cô.”



“Không có lý do gì...” Phong Quang cúi đầu, tóc mái che khuất mắt cô: “Vậy, tôi cho anh một lí do nhé.”



Bạch Trí cảm thấy kỳ dị, nhưng một cánh tay trắng ngần đã túm lấy cả vạt hắn rồi kéo xuống, Bạch Trí không thể không cúi đầu xuống thấp hơn. Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại phủ lên môi hắn.



Trong nháy mắt đồng tử của hắn giãn to ra.



Những chuyện như hôn, Phong Quang không hề có kinh nghiệm, nhưng đôi khi muốn để lại ấn tượng sâu trong lòng mục tiêu tấn công, đây cũng coi như một chiều giành chiến thắng vì tập kích bất ngờ, nhất là loại trai tấn gia trong lòng chỉ có hận thù, đến bây giờ cũng chưa từng yêu đương. Hơn nữa, cô cũng có thể nhanh chóng nhập vai.



Đôi môi cố rất mềm mại, mềm mại đến nỗi Bạch Trí bối rối không biết phải làm sao. Sau khi chạm môi đơn thuần mất mấy giây, Phong Quang đưa đầu lưỡi êm ái ra, không quên liếm viền môi hắn. Bạch Trí ngây người, kinh ngạc sau đó dần dần lấy lại lý trí đẩy cô ra.



Phong Quang mất đi, lảo đảo về phía sau ngã phịch xuống đất. Cô tức giận hầm hầm nhìn gã đàn ông trước mặt: “Này, anh có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?”


Phong Quang yên lặng nhìn hắn lên xe, lần này cô không hề bám theo để cản hắn, nhưng sau khi chiếc xe rời đi, cô ngồi xổm xuống vệ đường. Hơn nửa đêm, mây đen che khuất ánh trăng, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường rọi lên bóng lưng nhỏ bé, vắng vẻ tiêu điều.



Bờ vai cô khẽ run lên, bầu không khí bị thương khó nói thành lời đang lan rộng.



Bỗng nhiên có ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, cửa xe được hạ xuống để lộ gương mặt của chủ nhân chiếc xe. Gương mặt Bạch Trí không đẹp trai xuất sắc nhưng lúc này trong mắt hắn hiện lên sự tức giận mà ngay chính hắn cũng không hiểu tại sao. Có lẽ hắn giận mình sao lại quay lại!



“Lên xe!” Bạch Trí nói không hề mang theo cảm xúc, nhưng khi nhìn cô gái hơi nhúc nhích, ngoảnh mặt sang chỗ khác, quay lưng về phía mình, thái dương hắn bắt đầu giật giật. Vốn dĩ hắn nên bỏ mặc tất cả cứ thể đi thẳng, hắn cũng tự nhủ với mình là thế, nhưng tâm trạng bực dọc không thể nào nguôi ngoài được, cuối cùng hắn vẫn mở cửa xuống xe.



Hắn đi tới gần mới nhận ra trên mặt đất có thêm mấy vệt nước, cô cởi giày, giẫm chân trần lên đất, gót chân của cô cọ vào đôi giày cao gót đắt tiền tạo thành vết máu, nhưng cô vẫn không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc, dường như đó là niềm kiêu ngạo cuối cùng của bản thân.



Song trong con mắt người bên cạnh, giờ cô là một cô bé tội nghiệp.



Bạch Trí để trán, cảm thấy không biết phải làm sao, tiếp đó hắn cúi người xuống, trực tiếp bế cô gái đang ngồi khóc kia lên, còn là kiểu bế công chúa có thể thỏa mãn tất cả ước ao của mọi cô gái.