Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 64 : Cua đổ thế tử mù (16)

Ngày đăng: 14:39 30/04/20


Ơhong Quang hỏi: “Vậy Thế Tử có biết chúng có hình dáng như thế nào không?”



“Rất tiếc.”



Tể Mộ lắc đầu, vô cùng tiếc nuối: “Bất luận đã thử bao nhiêu lần, trong đầu ta vẫn không tài nào phác họa được hình ảnh của chúng.”



“Vậy Thế Tử, có thể thử cảm nhận những thứ khác, ví dụ như con người.”



Tề Mộ khẽ cười: “Ta cũng rất muốn, nhưng thứ gọi là “con người”



này, quá phức tạp.”



“Thể Tử đưa ta đến đây, có phải vì ta cũng thuộc cái được công nhận là đẹp nhất không?”



Phong Quang bước đến trước mặt hắn, giọng nói uyển chuyển dịu dàng.



Hắn cúi đầu, khỏe môi khẽ cong lên: “Tiểu thư muốn nghe đáp án như thế nào?”



“Ta cũng không biết.



Nhưng, ta muốn biết, Thế Tử có muốn xem dung mạo của ta không?”



“Đương nhiên là muốn.”



Bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy tay hắn, cảm giác truyền nhiệt đó lan thẳng vào tim, làm cho toàn thân hắn run lên.



Cô nắm lấy tay hắn đặt lên gương mặt của mình: “Chị bằng Thế Tử thử cảm nhận, xem dung mạo của ta như thế nào đi.”



Hẳn vui sướng tiếp nhận: “Được.”



Động tác của hắn dịu dàng chậm rãi, giống như đang chạm vào một mảnh thủy tinh dễ vỡ.
Đột nhiên hắn nói thế, làm cô nhất thời ngỡ ngàng: “Ý Thế Tử nói là?”



“Ta muốn biến nàng thành nữ nhân đầu tiên mà ta sưu tầm, nhưng ta lại lo một khi thật sự biến nàng trở thành một trong những vật sưu tầm của ta, nàng sẽ không còn làm ta cảm thấy thú vị nữa.”



Từ trong giọng nói đầy tiếc nuối của hắn có thể nghe ra, sự mâu thuẫn này thật sự làm hắn rất đau khổ.



Phong Quang: “...”



Cô không ngờ hắn lại thật sự muốn biến cố thành tiêu bản: “Nhưng, bây giờ ta đã nghĩ ra một cách hay.”



Bất giác cô run lên: “Cách gì?”



Hẳn dịu dàng nói: “Đánh gãy chân nàng, nhốt nàng ở đây.”



“Không được.”



Cô thẳng thừng từ chối, tuy có chút hốt hoảng, nhưng vẫn không buông tay hắn ra: “Chàng không thể làm thế, vì ta sợ đau.”



Vốn còn tưởng cô sẽ rất sợ hãi, không ngờ cổ vẫn có thể bình tĩnh nói ra một lý do như thế, Tề Mộ kinh ngạc bật cười: “Ở chỗ ta, có mấy loại thuốc giảm đau rất tốt.”



“Vậy cũng không được.”



“Vì sao lại không?”



“Nếu ta bị gãy mất chấn, vậy ta sẽ không thể chăm sóc cho chàng.”



Câu cô nói ra hoàn toàn không có chuẩn bị trước, làm cho biểu cảm nho nhã ung dung của hắn bỗng có chút cứng đờ, quên mất không biết nên phản ứng thế nào, nhưng rất nhanh, hắn đã tìm lại giọng nói của mình: “Hạ tiểu thư nói sao?”



“Ta nói...”



Mặt cô nóng bừng, lại dịu giọng lặp lại một lần: “Nếu chân ta gãy mất, sẽ không thể chăm sóc cho chàng.”



Tề Mộ im lặng một lúc lâu, trong lòng hắn có một cảm xúc kỳ lạ đang xoay chuyển, như sắp đột phá giới hạn tuôn trào ra ngoài, một khi tuôn trào thì không thể thu hồi được, nhưng lại bị một cảm giác không chắc chắn ngăn lại: “Nàng muốn chăm sóc ta như thế nào?”



“Ta muốn...



chăm sóc chàng cả đời.”



Giọng nói rất khẽ, trong bầu không khí yên tĩnh, lại như một tiếng chuông ngân vang, làm lay động lòng người.