Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 77 :

Ngày đăng: 14:39 30/04/20


Vi viết sai một chữ, mẫu thân Tề Mộ nhốt hắn trong ngôi nhà hoang tối om, qua một đêm hắn mới được thả ra, mà mẫu thân hắn thì đã quay về Vương phủ, chỉ còn một lão gia gia ở lại chăm sóc hắn.



Tề Mộ biết, lão gia gia duy nhất tốt với hắn cũng sắp bỏ hắn mà đi rồi, vì trong đêm mưa, hắn nghe được tiếng ho của ông lão ngày càng kịch liệt.



Tề Mộ quen với bóng tối, hắn không sợ tối, nhưng sợ sự im lặng của nhà hoang.



Hắn sẽ có một loại ảo giác, mình bị thế giới bỏ rơi, vậy hắn phải tự tạo thế giới cho riêng mình.



Hắn chạy tới đầu kia của núi hoang, bảy năm sống trong bóng tối, hắn đã sớm học được cách không dùng mắt để nhìn đường.



Mẫu thân hắn cũng không biết, thật ra hắn có thể thông minh đến mức này, thậm chí, hắn còn thông minh hơn vị tiểu thiếu gia trong Vương phủ.



Hắn dựng một căn phòng ở đây, nơi này sẽ không bị mẫu thân phát hiện.



Hàng ngày, hắn đều đến đây xây dựng, mỗi ngày một chút.



Hắn cẩn thận tỉ mỉ kiên trì suốt ba năm, những vết thương trên tay đã biến hết thành sẹo, cuối cùng hắn cũng dựng xong một một ngôi nhà gỗ nhỏ.



Ngôi nhà gỗ này là thế giới của hắn, dù là lão gia gia chăm sóc hắn hay là mẫu thân cũng không thể phát hiện.



Có lẽ lão gia gia cũng có chút nghi ngờ về chuyện ngày nào hắn cũng biến mất một lúc nhưng ông lão không bao giờ nói nhiều, chỉ biết than thở xoa đầu hắn.



Năm thứ tư, lão gia gia qua đời, hôm đó hắn bị phạt nhốt trong ngôi nhà tối, hắn không thể tiễn biệt lão gia gia.



Đợi khi ra ngoài, hắn mất tích một ngày một đêm, không ai biết hắn đi đến ngôi nhà gỗ nhỏ.



Đó cũng là lần đầu tiên mẫu thân hắn lộ ra sự nôn nóng, từ đó Tề Mộ trở thành người chỉ biết cười.



Bừng tỉnh từ trong giấc mơ, Tề Mộ có chút hoảng sợ, tay gác lên trán, mới phát hiện người mình đầy mồ hôi, đã lâu rồi hắn không có mơ đến chuyện trước kia...



Tề Mộ nghiêng người, nữ tử nằm kế bên vô ý thức rúc vào lòng hắn.



Một tay hắn ôm lấy eo nàng, tay kia đặt trên chiếc bụng đã rất to của nàng, hắn sờ nhẹ, trong đáy mắt lại không nhìn ra sự vui vẻ.



Chỉ có mỗi khi hắn trốn tránh vấn đề mới nhớ đến ngôi nhà gỗ, giờ lại nghĩ đến, vì hắn hay nghe người ta nói, nữ tử sinh con là bước một chân vào Quỷ Môn Quan.



Khi nghe tin Phong Quang có mang, hắn quả thật rất vui khi nghĩ mình sẽ có một người thân huyết mạch liên thông, nhưng từng ngày trôi qua, hắn bắt đầu bất an.



Dù trong phủ đã chuẩn bị sẵn đại phu và bà đỡ đẻ tốt nhất, cũng không thể giảm bớt sự lo lắng của hắn, dù là một chút mạo hiểm, hắn cũng không thể chịu nổi việc mất đi Phong Quang.




“Giọng cười đúng là giống mẫu thân của con.”



Như là cảm thấy đây là câu nói tốt, cô bé cười vui hơn.



Tề Mộ cười nhẹ một tiếng, nhéo lên mặt mềm mại của cô bé.



Ô...



Cảm giác này đúng là giống mẫu thân của nó, vẻ mặt hắn dịu dàng, “Thích cười như vậy, gọi con là Tiếu Tiếu nhé.



Tiếu Tiếu, đây là bùa hộ thân của con.”



Hắn để một cái túi gấm vào trong tã lót của đứa trẻ, bùa hộ thần đó, thật ra là thẻ bài gỗ của Phong Quang trước đây, thẻ bài gỗ là do hắn cầu, mà chữ trên đó là của Phong Quang ghi.



Ngày hôm đó, sau khi Phong Quang rời Linh Cảm Tự, thì hắn đã lấy về, hắn biết, trên đó ghi tên hắn và nàng.



Dù sao, hôm đó nàng nhìn hắn rất lâu, Tể Mộ nhờ Kiến Viện đại sư khai quang điểm nhãn, giờ đây, thẻ bài gỗ này giống như là tấm bùa hộ thân.



Những chuyện này Phong Quang đều không biết.



Hà tất phải cho nàng biết chứ? Nếu cho nàng biết trước mình đã động lòng với nàng từ lâu, không biết nàng sẽ đắc ý đến mức nào.



“Chao ôi...”



Đứa bé nắm ngón tay của hắn nhét vào miệng.



Tể Mộ lấy tay ra, hắn không nhìn thấy cô bé, nhưng hắn có thể cảm giác được nó còn rất nhỏ.



Đứa bé đang nằm trong vòng tay hắn, chính là sinh mạng nối tiếp của hắn và Phong Quang, đây cũng là hài tử duy nhất của hắn, cảm giác làm phụ thân, hình như cũng không tệ lắm.



“Tiếu Tiếu, phụ thân đưa con đi tìm mẫu thân nhé.”



Thế là đợi đến khi Phong Quang lần đầu gặp được con, cô kỳ lạ phát hiện Tề Mộ không hề không thích mà ngược lại hở chút là nhéo mặt đứa bé, và đứa bé cứ thích nắm tay phụ thân cười khanh khách.



Đối phụ tử này...



hình như coi nhau như là đồ chơi vậy.